Chương 99: Sự tàn nhẫn của Hầu Tử.

“Doug!” Lúc Katy nhìn thấy Mười Một kéo một người vào thì ngạc nhiên kêu lên.

Mười Một liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi: “Cô biết hắn?”

Katy gật đầu nói: “Hắn là bạn học đại học của tôi, sao hắn lại tới nơi này?”

“Hắn đi theo cô.” Mười Một dứt lời liền nâng chủy thủy lên, định giết chết luôn.

Katy vội vàng nói: “Đừng!”

Mười Một ngưng động tác trong tay mà nhìn về phía nàng, bình thản nói: “Hắn đã biết sự tồn tại của tôi, cho nên phải chết. Nếu cô muốn cầu xin giúp hắn…Tôi có thể nể mặt cô, cùng Hầu Tử lập tức rời đi.”

Katy do dự không thôi, ngay lúc này, Hầu Tử đã nghe được tiếng kêu mà từ trên lầu chạy xuống. Khi hắn chứng kiến Mười Một kéo theo một kẻ lạ mặt vào thì cũng nhất thời sửng sốt.

Mười Một lẳng lặng nhìn Katy, một hồi lâu sau, Katy rốt cục cũng quyết định, nàng thở dài nói: “Đừng để người khác biết được không?”

“Yên tâm.” Mười Một đưa Doug cho Hầu Tử và nói: “Làm sạch sẽ một chút.”

“Oa! Lão đại, anh đối với ta thật tốt!” Hầu Tử vẻ mặt kích động kêu lên. Sau đó hắn cầm lấy một cánh tay Doug, bẻ gẫy luôn.

Doug bị cơn đau làm tỉnh dậy, sau đó lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm. Bàn tay to của Hầu Tử vỗ một phát vào cổ hắn, lập tức làm hắn ngất đi, sau đó hướng về phía Mười Một thè lưỡi, giống như một tiểu hài tử làm sai cái gì.

Katy hiển nhiên bị thủ đoạn tàn nhẫn của Hầu Tử dọa khiếp sợ, nàng nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, nói một câu: “Tôi đi trước đây.” Dứt lời liền vội vã chạy ra ngoài.

Mười Một đưa chủy thủ cho Hẩu Tử, bình thản nói: “Hầu Tử, đừng để phát ra thanh âm gì.”

“Biết, biết rồi.” Hầu Tử cúi đầu tiếp nhận chủy thủ. Hắn vừa rồi nhất thời không chú ý, làm cho Doug phát ra tiếng kêu, cho nên rất sợ bị Mười Một trách mắng. Dù sao bọn họ bây giờ vẫn còn đang chạy trốn.

Đầu tiên Hầu Tử đẩy cằm của Doug xuống, dùng chủy thủ cắt đứt đầu lưỡi hắn, Doug lại một lần nữa bị đau nhức là thức tỉnh, chỉ là lần này trong cổ họng chỉ phát ra được những tiếng kêu: “ Ô…..ô……ô”, cũng may là thanh âm này không phải rất lớn. Hầu Tử cười ha ha lại một lần nữa rồi bẻ gẫy cánh tay còn lại. Lúc này Doug không có may mắn được hôn mê nữa, hắn nghe được thanh âm đầu khớp xương mình bị bẻ gẫy một cách rõ ràng, nhưng đau cũng không phát ra tiếng được, chỉ có miệng phun đầy máu tươi. Doug đã không còn tinh lực suy nghĩ bản thân sao lại chọc phải hai tên ác ma này, nguyên lai hắn chỉ muốn đi theo Katy, tìm một cơ hội biểu hiện tình yêu của mình với Katy. Nếu Katy lại một lần nữa cự tuyện, hắn sẽ dụng mê dược để sẵn trong túi làm nàng ngất xỉu đi, sau đó chiếm lấy thân thể của nàng.

Có lẽ là ác giả có ác báo, kế hoạch “tán gái” của Doug còn chưa bắt đầu thì đã rơi vào trong tay của hai ác ma giết người không nháy mắt. Nếu rơi vào Mười Một có lẽ hắn may mắn hơn nhiều, Mười Một chỉ thích giết người nhanh chóng, nhẹ nhàng, một đao lấy mạng, không có bao nhiêu đau đớn. Đáng tiếc hắn rơi vào trong tay của tên Hầu Tử biến thái, Hầu Tử đã tàn nhẫn lại còn có nhiều thủ đoạn điên cuồng, đã nhiều lần làm cho Mười Một phải nhíu mày lại. Hầu Tử rất thích hành hạ kẻ khác, hành hạ kẻ còn sống sờ sờ ra cho đến chết, khi đó hắn lại cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hầu Tử cùng bộ dáng đau đến không muốn sống của Doug, Mười Một lắc đầu xoay người trở lên lầu, chỉ bỏ lại một câu: “Làm sạch sẽ một chút, đừng cho người ta phát hiện thi thể của hắn. Còn nữa, máu trên mặt đất cũng phải rửa sạch sẽ.”

Trong đại sảnh lầu một chỉ còn những tiếng kêu thống khổ của Doug: “Ô… ô…” và cùng tiếng cười to ha ha hưng phấn của Hầu Tử.

Qua một hồi lâu, Hầu Tử giải quyết xong hết và trở lên trên lầu. Quần áo hắn đã thay một bộ khác, một thân máu me đã được tắm rửa sạch sẽ.

Mười Một liếc mắt hắn một cái, hỏi: “Giải quyết xong chưa?”

“Rồi!” Hầu Tử vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, hắn ngồi trên giường nói: “Thật thống khoái, đã lâu rồi chưa thống khoái như vậy,”

“Xử lý thế nào rồi.”

“Lão đại yên tâm đi, ta cắt hắn thành nhiều khối, phân biệt chôn những chỗ khác nhau trong vườn. Hơn nữa chôn rất sâu, chắc là không bị người khác phát hiện đâu.”

“Có kẻ nào phát hiện ra ngươi hay không?”

Hầu Tử lắc đầu nói: “Không có”

“Ngươi xác định?”

Hầu Tử có chút mất hứng nói: “Lão đại, mặc dù ta không biến thái như ngươi, bất quá điểm tự tin kia ta còn có.”

Mười Một gật đầu, hỏi: “Máu dưới lầu rửa sạch sẽ chưa?”

Hầu Tử gật đầu nói: “Rửa sạch, rất sạch sẽ rồi. Nếu không có đồ dùng chuyên nghiệp thì không thể phát hiện được.”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Chưa hẳn, nếu đổ giấm xuống thì vẫn còn xuất hiện vết máu.”

Hầu Tử cười nói: “Ai làm chuyện nhàm chán vậy, lấy giấm đổ xuống sàn nhà.”

Mười Một không có đáp lời mà ở trên máy tính tìm tòi tư liệu. Sau một hồi lâu sau, Mười Một mới nói: “Hầu Tử.”

Hầu Tử ngẩn người nói: “Chuyện gì?”

Mười Một bình thản nói: “Khi ngươi giết người thì có cảm giác ra sao?”

Hầu Tử ngây người một hồi, hiển nhiên không có nghĩ đến Mười Một lại hỏi vấn đề này. Bất quá vẫn trả lời: “Rất hưng phấn, rất có khoái cảm.”

Mười Một ngừng gõ bàn phím, con mắt vẫn nhìn vào màn hình, miệng nói: “Tại sao…tại sao ta giết người lại không có được cảm giác đó?”

“A…. lão đại, có thể anh đã giết nhiều người lắm rồi, chai sạn rồi đó.”

“Chai sạn? Ngươi giết người không ít hơn ta?”

Hầu Tử gãi gãi đầu nói: “Cái này ta thật không biết. Dù sao ta chỉ là rất thích cảm giác này, rất kích thích. Lúc còn ở huấn luyệ doanh n, ta đã thích loại cảm giác này rồi. Nhìn viên đạn tiến vào trong thân thể đối phương, hoặc là bẻ gẫy tay chân khi hắn còn sống sờ sờ, ta sẽ rất hưng phấn.”

Mười Một không có quay đầu lại chỉ nói một câu: “Quả nhiên…chỉ là không giống hắn.”

Hầu Tử sửng sốt nói: “Lão đại, anh đang nói gì thế?”

Mười Một lắc đầu nói: “Không có gì.”

“Đúng rồi, lão đại, ta nghĩ ra rồi.”

“Cái gì?”

“Là sát thủ, hình như là khi tiến vào nghề sát thủ, mọi người đều như vậy, giết người đều rất nhanh chóng và sạch sẽ, hơn nữa có bộ dáng rất lạnh lùng, giết người đều không có cảm giác gì. Dạng người như ta chỉ có thể phân công đến dong binh đoàn.”

“Sát thủ sao?” Mười Một lẳng lặng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Xem ra phải tìm đáp án trên người một sát thủ khác rồi.”

Hầu Tử vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Lão đại, hôm nay anh sao vậy? Nói cái gì đều cũng kỳ quái hết?”

“Không có gì!” Mười Một tiếp tục nhìn một đoạn chữ trên màn hình, bên trong là bốn chữ màu hồng nổi rõ giữa nền đen “cơ nhân kế hoạch”, trông rất là bắt mắt.

Mười Một từ rất sớm đã biết mình không giống với những người khác, bất kể là phản ứng, tốc độ, sức lực, năng lực tính toán, hắn đều cao hơn người một bậc. Thậm chí kể cả cảm giác giết người, lần đầu tiên hắn giết người căn bản là không có cảm giác gì, có lẽ chỉ cảm thấy máu trên mặt nóng hơn một chút. Mười Một vốn cho rằng là do kết quả của sự cố gắng huấn luyện, giờ suy nghĩ lại, căn bản là do gien cải tạo lại ban tặng. Nhưng hắn có cảm giác từ lúc nào? Hình như là lần đầu tiên gặp Lục Dương, cái lão già gầy còm chán ngắt này luôn làm hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, cho nên Mười Một mới âm thầm trợ giúp lão. Sau đó là Diệp Tử Mai, đó là lần đầu tiên Mười Một phản cảm đối với giết người, nhưng là hắn cũng bất lực. Sau đó là Sở Hải Lan, người phụ nữ này luôn cho hắn một loại cảm giác ấm áp, làm hắn rất thích. Trong trí nhớ của Mười Một, hắn có thể vì bà mà đi tìm cái chết, Sở Hải Lan là người đầu tiên, cũng có thể là duy nhất trong cuộc đời này của hắn. Cũng bởi vì Sở Hải Lan, lần đầu tiên Mười Một có mong muốn muốn sống sót đến như vậy, vì bà mà sống sót. Cũng bởi vậy mà Hầu Tử cảm thấy Mười Một thay đổi một cách kỳ quái, trước kia Mười Một không dùng mưu kế gì, cũng không dồn hết tâm trí suy nghĩ thứ gì. Nhưng bây giờ trí tuệ của Mười Một làm cho Hầu Tử được mở rộng tầm mắt. Chỉ có Mười Một mới biết vì sao, vì lời hứa đối với Sở Hải Lan, hắn phải học hỏi, năng lực vốn ẩn sâu lúc trước từ từ được khai mở.

Đến nay Mười Một vẫn ghi nhớ thật sâu từng lời mà Sở Hải Lan đã nói với hắn, hắn có tình cảm, cũng có cảm giác. Mười Một không giống với các chiến sĩ cải tạo đời thứ hai, cho nên hắn mới đúng là chiến sĩ cải tạo hoàn mỹ nhất.

“Cảm giác ư?” Mười Một nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi của mình.