Chương 100: Ngầm vượt biên

Biên dịch: Vicent

““Lão đại.” Hầu Tử vẻ mặt buồn bực nói: “Anh quốc bên kia vẫn không bỏ qua tìm kiếm, xem ra chưa tìm được chúng ta, bọn họ sẽ không dừng tay lại.”

Mười Một và Hầu Tử đã lẩn tránh ở ngôi biệt thự này ba tháng, trừ mỗi thứ sáu hàng tuần ra, bọn họ đều chẳng ra ngoài đến một bước. Mười Một thì không sao, dù sao hắn cũng đã quen với chuyệnày rồi, đây là điều kiện cơ bản nhất để làm một sát thủ. Nhưng Hầu Tử thì sớm đã chẳng chịu nổi, cả ngày hắn cứ kêu ầm lên đòi đi giết người, nếu không thì chẳng chịu nổi. Bất quá hắn cũng chỉ là nói mà thôi, Hầu Tử không phải là kẻ ngốc, hắn biết nếu bản thân thật sự làm như thế, trung tâm lục soát của “Ma Quỷ” khẳng định sẽ lại được rời về Anh quốc.

Nếu không có biện pháp đi ra ngoài giết mấy tên truy binh, Hầu Tử chỉ có duy nhất một tiết mục là không ngừng nói chuyện, hơn nữa thường xuyên ngồi trước máy vi tính một mình lầm bầm lầu bầu nói mấy giờ cũng không mệt.

Mười Một đang hít đất, nghe vậy chỉ là nhàn nhạt nói: “Đợi thêm nữa đi, qua mấy tháng bọn chúng sẽ từ bỏ thôi.”

Hầu Tử vẻ mặt mất hứng nói: “Còn phải đợi đến khi nào? Lão đại, ta thật sự không thể ở đây được nữa. Nếu không chúng ta đi Trung Quốc sớm một chút có được hay không?”

Mười Một từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Bây giờ đi ra ngoài nhất định sẽ có nguy hiểm.”

“Mặc kệ, bị người phát hiện là tốt nhất, lâu lắm rồi ta không giết người, gần đây tay đều cảm thấy cứng vào rồi.

Mười Một liếc mắt nhìn hắn một cái hỏi: “Ngươi dùng thứ gì để giết người?”

“Cái này….” Hầu Tử gãi gãi đầu, bọn họ đã vứt vũ khí ở ngoài bờ biển, bây giờ ngoài con dao găm trên người Mười Một ra thì không còn vũ khí nào có lực sát thương thật sự. Có lẽ con dao phay ở trong phòng bếp, dao cắt trái cây có thể dùng được. bất quá người ta đều xài súng, căn bản sẽ không cho hắn đến gần. Hầu Tử không phải là tên biến thái như Mười Một thích cận chiến này, hắn chỉ là một tên đột kích, nếu trong tay không có loại súng đột kích thì hắn căn bản không có chỗ dùng.

Hầu Tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lão đại, nếu không chúng ta trộm một con thuyền rồi vượt biên? Trước đi tới Thụy Sĩ rồi sau đó đi Trung Quốc.”

“Thụy Sĩ ư.”

Thụy Sĩ là một quốc gia nổi tiếng, có ngân hàng lớn nhất hoàn thiện nhất, hơn nữa đồng hồ cùng quân đao đều nổi tiếng thế giới. Ngoài trừ Trung Quốc thì Thụy Sĩ cũng là một trong những quốc gia mà “Ma Quỷ” không tiến vào thị trường, bởi vì bọn họ có hệ thống của mình, “Ma Quỷ” căn bản không có tiến vào được. Cuộc cánh mạng công nghệ quân sự đã có bước phát triển, có thể coi Thụy Sĩ như là một cường quốc quân sự, mà nó nổi tiếng nhất là quân đoàn lính đánh thuê.

Nếu chỉ nói về lính đánh thuê thì khẳng định xếp hạng của Thụy Sĩ nhất định cao hơn “Ma Quỷ” nhưng nếu là nói về tổng hợp thực lực thì “Ma Quỷ” nhất định là tổ chức đứng đầu thế giới. Bởi vì ở Thụy Sĩ lính đánh thuê thành lập một hệ thống liên minh cho nên “Ma Quỷ” cùng mấy tổ chức trên thế giới khác căn bản không có đặt chân được ở quốc gia này, nơi đó coi như là một khu vực an toàn. Bất quá Thụy Sĩ dù sao cũng là ở phương Tây, cho nên Trung Quốc vẫn an toàn hơn một chút. Huống hồ, Mười Một đi tới Trung Quốc cũng là hy vọng của Sở Hải Lan.

Mười Một suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Ngươi có biện pháp vượt biên không?”

Hầu Tử hoan hô một tiếng nói: “Lão đại, người yên tâm, ta đã chuẩn bị chu đáo hết rồi. Nhưng chính là bây giờ không có tiền…..”

“Tiền có thể lấy từ Katy, chủ yếu là an toàn.” Sở dĩ Mười Một nói “lấy” mà không phải “mượn” thì bởi vì hắn không có khái niệm trả tiền. Huống hồ Katy cũng không quan tâm đến số tiền này.

Hầu Tử hưng phấn hô lớn: “Lão đại vạn tuế! Yên tâm đi lão đại, ta sẽ rất cẩn thận, xác nhận thấy đối phương không có vấn đề mới tiếp xúc với bọn họ.”

Mười Một gật đầu nói: “Cần bao nhiều tiền?”

“Đại khái khoảng hai trăm ngàn bảng Anh.”

Mười Một lại gật đầu, trực tiếp gọi điện thoại cho Katy. Sau khi gọi xong lại hỏi: “Có thể mang vũ khí hay không?”

Hầu Tử lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Đi mua vũ khí thì không có vấn đề gì nhưng thế lực của “Ma Quỷ” tại Anh rất lớn, ta sợ bọn chúng tra xét ra được.”

“Tốt lắm, đến lúc đó cẩn thận một chút.”

Hơn ba giờ sau, Katy vội vả tiến đến, nàng mang theo một túi lớn màu đen giao cho Mười Một, hỏi: “Tại sao lại đột nhiên cần nhiều tiền như vậy?”

Mười Một mở túi nhìn một chút nói: “Chúng tôi phải đi rồi.”

“ Đi?” Katy sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ mất mát, nói: “Bây giờ sao?”

“Ừm, Hầu Tử đã liên lạc xong hết, chúng tôi vượt biên vào buổi tối hôm nay.”

“Tới Trung Quốc hay sao?”

Mười Một gật đầu.

Katy cắn nhẹ môi dưới, hỏi: “Vậy, anh… còn có thể trở về hay không?”

Mười Một giao túi cho Hầu Tử, Hầu Tử vẻ mặt hưng phấn chạy sang một bên đi đếm tiền, Mười Một thản nhiên nói: “Tất nhiên là không rồi.”

“Sau này tôi tìm anh như thế nào?”

Mười Một suy nghĩ một chút nói: “Tôi có số điện thoại của cô, tìm được chỗ an toàn tôi sẽ gọi cho cô được không?”

Katy gật đầu nói: “Vậy được rồi, nhất định người phải gọi cho tôi nha.”

Mười Một cười nhạt, không nói gì nữa. Mặc dù vẻ mặt của Mười Một đang cười nhưng chỉ là bề ngòai mà thôi. Hắn không biết cảm giác cười như thế nào bởi vì hắn chưa từng thể nghiệm qua. Nhớ kỹ một đoạn thời gian trước, hắn cùng Hầu Tử đang cùng nhau xem phim, Hầu Tử bị tình tiết trong phim làm cười đến rơi nước mắt nhưng Mười Một lại không có cảm giác. Lúc hắn đang xem, loại này rất nhàm chán. Hầu Tử nói hắn là một cỗ máy không có cảm tình, Mười Một cũng không phủ nhận, bởi vì hắn vốn là một cỗ máy được cải tạo để đi giết người. Chỉ có Sở Hải Lan mới cho hắn một chút cảm giác làm người.

Hầu Tử đếm số tiền xong liền hưng phấn chạy lên lầu, dùng máy tính liên lạc tổ chức vượt biên. Mà Mười Một cùng Katy ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm, bất quá cơ bản đều là Katy nói không, mà Mười Một lạnh nhạt “Ừ” “Ồ” rồi hồi phục như cũ.

Thật vất vả mới chờ đến bầu trời tối đen, Katy lái xe tiễn Mười Một và Hầu Tử tới bên cạnh bến sông, sau khi xác nhận hai người ẩn thân xong mới buồn bã lái xe về nhà. Thuyền bắt đầu khởi hành vào lúc khuya, Katy không có khả năng cùng Mười Một và Hầu Tử chờ đến tận đêm, nếu nàng thật sự làm như vậy, Mardy khẳng định phát động rất nhiều người đi tìm nàng.

Lúc Katy đi rồi, Hầu Tử mới nhỏ giọng nói: “Lão đại, Katy hình như rất không nỡ cho anh đi.”

Mười Một chỉ là lạnh nhạt nói: “Chú ý một chút, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, là lúc nguy hiểm nhất.”

Hầu Tử biết tính tình của Mười Một, cũng không nói nhiều nữa, cẩn thận quan sát xung quanh. Chỉ là môi hắn không ngừng động đậy, tựa hồ như lầm bầm lầu bầu nhưng không dám phát ra âm thanh.

Qua một hồi lâu sau, Mười Một lại hỏi: “Hầu Tử, tra xét đối phương kĩ chưa?”

“Lão đại, yên tâm đi. Ta đã tra rồi, bọn họ chỉ là bọn lưu manh tự phát ở địa phương, cùng “Ma Quỷ” không có quan hệ gì."

Hai người một mực trốn trong góc tối, mặc dù người đi lại trên bến sông tương đối nhiều nhưng Mười Một và Hầu Tử đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đối việc ẩn núp là một chuyện rất dễ dàng. Hai người tiến một đống rác ở phụ cận, cứ như vậy không ai phát hiện ở nơi này còn có hai người.

Sau khi tới nửa đêm, Mười Một cùng Hầu Tử cẩn thận từng bước tiến ra, Hầu Tử tiến lên trước cùng đối phương tiếp xúc. So sánh ám hiệu xác nhận an toàn xong, Hầu Tử mới trở về gọi Mười Một, hai người giao tiền rồi lên thuyền vượt biên qua Thụy Sĩ.