Chương 106: Gặp lại tiến sỹ điên

Trung Quốc, sân bay Thủ Đô.

Ở cửa phi trường vô cùng ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Ở giữa biển người chechen lấn lấn không ngừng, có hai thân ảnh làm người ta đặc biệt chú ý. Hai người đều là nam thanh niên độ tuổi ước chừng hai mươi, một người thì là một người Trung Quốc, người còn lại là người phương Tây.

Khiến cho người ta chú ý chính là thanh niên Trung Quốc vẻ mặt rất lạnh lùng, mặt hắn giống như một tượng băng vậy, không có chút biểu cảm gì, ngay cả trong ánh mắt cũng không lẫn chút thần sắc nào. Thanh niên phương Tây còn lại thì vẻ mặt hưng phấn, quay trái ngó phải, miệng không ngừng nói.

Nếu tới gần bên cạnh hắn, sẽ phát hiện hắn là đang lầm bầm lầu bầu nói. Người bên cạnh đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị, phảng phất giống như nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh vậy. Đương nhiên, người thanh niên phương Tây đó cũng không nhất định là chỉ lẩm bẩm nói một mình.

Thỉnh thoảng hắn cũng quay sang cái thanh niên Trung Quốc kia nói chuyện, bất quá là so với hắn lầm bầm lầu bầu cũng chẳng hơn gì.

- Lão đại, đây chính là Trung Quốc sao?

- Ừ.

- Người Trung Quốc vẻ bề ngoài rất giống ngươi a.

- Ồ! Lão đại, Trung Quốc có chỗ nào để chơi không? Tốt nhất là kích thích một chút, đùa thoải mái một chút.

- Tùy tiện.

- Tùy tiện là thế nào chứ? Là tùy tiện địa phương nào cũng được sao? Hay là thành phố nào? Hay là thế nào …..

“……” Đối với việc Hầu Tử hỏi liên miên bất tận đ砭ọi chuyện, Mười Một cũng hoàn toàn im lặng.

Mười Một thật sự vất vả mới mang theo Hầu Tử, dùng hộ chiếu giả “Độc Nha” đưa cho hắn để vào một nhà trọ, vứt lại túi quần áo có vài món y phục Tây đưa cho bọn họ để thay, nói:

- Hầu Tử, ngươi ở lại chỗ này.

Hầu Tử chính đang hưng phấn giống như một đứa trẻ con nhảy nhảy ở trên giường nghe thấy vậy hỏi:

- Lão đại, anh muốn đi ra ngoài sao?

- Ừ.

- Đi đâu vậy? Ta cũng đi.

Mười Một vẻ mặt nìn Hầu Tử, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đợi ở chỗ này.

Hầu Tử mặc dù vẻ mặt rất mất hứng, nhưng lại vẫn là không giám nghịch lại ý Mười Một, nói:

- Tốt, lão đại anh trở về sớm một chút a.

Mười Một khẽ “ư” một tiếng, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Mười Một ra bên ngoài tửu điếm gọi taxi đi ra ngoại ô. Dựa vào trí nhớ tìm ra phiến rừng rậm đó, cùng với cả vài căn phòng ở sâu trong khu rừng. Mười Một trước tiên cẩn thận quan sát bốn phía một chút, sau khi xác định là không có ai theo dõi, mới tiến vào một cái nhà đổ nát, nhấc một phiến đá ở trên mặt đất ra, nhất thời lộ ra một cái mật đạo đi sâu xuống đất.

Mười Một đi xuống mật đạo, vô cùng cẩn thận đặt lại cái phiến đá trên đầu, sau đó lần mò đi xuống một đoạn đường tối đen.

Đi đến cuối cùng là một cánh cửa. cừa không hề khóa, Mười Một rất dễ dàng mở cửa ra, phía sau cửa là một gian phòng thí nghiệm để đầy các loại máy móc, bên trong còn có một người tóc bạc trắng đang lắc lắc ồng nghiệm ở trong tay.

- Kẻ điên.

Mười Một khe khẽ gọi một tiếng.

Tiến sĩ điên không nghe thấy tiếng của Mười Một, tiếp tục làm việc của mình.

Mười Một cũng lơ đễnh. Tựa ở một bên nhìn Tiến sĩ điên quay trái quay phải, cũng không làm ồn quấy rầy. Đối với loại tình huống này hắn đã quá quen thuộc, nếu mà quấy rầy việc nghiên cứu của Tiến sĩ điên, khẳng định là hắn sẽ nổi giận lôi đình, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chờ, chờ hắn làm xong việc đang dở tay, mới có thể nói chuyện với hắn.

Hai người phảng phất đều rất ăn ý, đều lẳng lặng chờ đợi …

Qua một lúc lâu, Tiến sĩ điên mới đứng thẳng dậy, thở dài một hơi.

- Kẻ điên.

Tiến sĩ điên liếc mắt nhìn Mười Một một cái, rồi lại cúi đầu xuống nói:

- Ồ, Mười Một à. Hôm nay không huấn luyện sao? Đúng lúc, lại đây giúp ta một chút…… hả….

Tiến sĩ điên nháy nháy mắt, đột nhiên rất nhanh ngẩng đầu lên nói:

- Mười Một?

Mười Một gật đầu.

Tiến sĩ điên nghiêng ngiêng đầu tựa hồ như suy tư điền gì đó, qua cả nửa ngày mới nói:

- Ngươi không phải là đã đi rồi sao?

- Đúng.

Tiến sĩ điên vỗ vỗ đầu cười nói:

- Ta đã nói rồi, ta chính là thiên tài, trí nhớ của ta rất tốt, làm sao mà có thể nhớ lầm được.

Dừng lại một chút, tiến sĩ điên lại nói:

- Không đúng, ngươi nếu là đã đi rồi, như thế nào lại còn ở chỗ này.

Mười Một nhún vai nói:

- Ta đã trở lại.

- Trở lại?

Tiến sĩ điên nháy nháy mắt, hỏi:

- Trên người không còn tiền, quay lại vay tiền của ta à?

Mười Một từ đang dựa vào tường liền đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói:

- Ta xin ngươi đấy, kẻ điên. Ta đã rời đi mấy tháng rồi.

- Mấy tháng?

Tiến sĩ điên gãi gãi đầu hỏi:

- Đã lâu như vậy sao? Ta thế nào lại không biết nhỉ?

Mười Một nhàn nhạt nói:

- Là ngươi quá chuyên chú.

Kẻ điên trừng mắt nhìn hắn một cái, không chút thân thiện nói:

- Vậy ngươi quay trở lại làm gì?

- Ta rời khỏi tổ chức.

Tiến sĩ điên “ồ” một tiếng rồi lại hỏi:

- Chuyện đó liên quan gì đến ta?

- Ta là đến chỗ ngươi lấy mấy thứ đồ vật.

Tiến sĩ điên cười to nói:

- Ta đã nói rồi mà, ngươi khẳng định là trên người không có tiền, mới quay trở lại đây đòi tiền của ta. Còn tưởng lừa được ta sao, đừng quên ta là một tiến sĩ thiên tài. Ha ha ha ha …

Sau một hồi cười to, Tiến sĩ điên đột nhiên ngưng bặt lại, quát lên với Mười Một:

- Không có tiền.

Mười Một ngoáy ngoáy lỗ tai:

- Ta không phải là tới đây xintiền.

- Vậy thì ngươi muốn cái gì? Trước tiên phải nói cho rõ ràng a, ta thật sự là không có tiền.

Mười Một mỉm cười, là cái loại da cười mà thịt thì không cười. hắn biết rất rõ cánh sống của tiến sĩ điên này. Tiến sĩ điên không quan tâm gì đến tiền, hoặc là tiền đối với hắn chỉ là thứ dùng để đổi lấy vật dụng thí nghiệm mà thôi.

Trong mắt hắn ngoài nghiên cứu ra thì không có bất kì thứ gì khác. Mười Một đã ở cùng với tiến sĩ điên mấy tháng, hắn biết tiến sĩ điên quả thật là một người vô cùng nghèo. Mười Một vẫn nghĩ không ra tại sao một người nghèo như vậy, như thế nào có thể làm ra một cái phòng thí nghiên to lớn ở dưới đất như vậy. hơn nữa tất cả máy móc bên trong đều có giá trị cũng không ít. Bất quá đây thuộc về bí mật của tiến sĩ điên, Mười Một cũng không muốn biết nguyên nhân. Mười Một chỉ biết rằng, tiến sĩ điên nói rằng mình không có tiền, vậy khẳng định là không có tiền.

May mắn, hắn tới đây không phải là để vay tiền.

- Ta tới chỗ ngươi lấy vài thứ vũ khí.

- Vũ khí?

Tiến sĩ điên khoát tay nói:

- Tự đi lấy đi, đừng làm phiền ta.

Mười Một cũng không nhúc nhích, lại gọi một tiếng:

- Kẻ điên.

Tiến sĩ điên có chút không nhịn được nói:

- Lại còn cái gì nữa?

- Ngươi có biết dị năng không?

- Dị năng?

Tiến sĩ điên nháy nháy mắt, nói:

- Dị năng gì?

- Tỷ như …

Tay phải của Mười Một nắm lại thành quyền, nhất thời một đám sương trắng từ giữa các ngón tay bay ra. Tiến sĩ điên trợn trừng mắt nhìn cánh tay phải của Mười Một. khi Mười Một mở tay ra, trong tay trống rỗng xuất hiện một khỗiăng hình lăng trụ tỏa khói trắng.

Tiến sĩ điên quát to một tiếng, lập tức nhảy xổ tới, vô cùng cẩn thận cầm lấy khối băng trong tay của Mười Một. trông giống như là đang cầm một quả lựu đạn siêu cấp vậy.

Tiến sĩ điên ngây ngốc nìn chằm chằm khối băng một hồi lâu, sau đó lại nhìn tay của Mười Một một lúc, rồi lại nhìn khối băng trong tay, hỏi:

- Sao ngươi làm ra được thế?

Mười Một lắc đầu, nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là mỗi lần dồn sức chú ý tập trung lại trên tay, nó sẽ tự động xuất hiện loại khối băng này. Hơn nữa ta chỉ cần trong đầu tập trung chú ý tưởng tượng đến vật gì, khối băng làm ra sẽ giống như đúc hình mà ta nghĩ đến.

- Thần kỳ như vậy sao?

Tiến sĩ điên mang một vẻ mặt không thể tin được nhìn Mười Một. đột nhiên, vỗ vỗ vào trán, nói:

- Ta nhớ ra rồi, ta trước kia khi kiểm tra ngươi thì có phát hiện ra trong thân thể ngươi có một loại năng lượng rất kỳ quái, chỉ là vẫn không tìm ra vị trí của nó. Cái năng lượng kia có thể chính là dị năng mà ngươi nói không?

Mười Một nhún vai nói:

- Cũng có thể.

Trên mặt Tiến sĩ điên lộ ra thần sắc hưng phấn, lập tức lôi kéo Mười Một đến bân cạnh cái giường Mười Một đã nằm cả một năm. Đưa tay ra gạt một cái, mang tất cả đồ vật gì đó ở trên hất xuống đất, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Mười Một, mau nằm lên đó.

- Làm gì?

- Ta muốn nghiên cứu một chút.

Mười Một không quá tin tưởng nói:

- Thứ này cũng có thể nghiên cứu sao?

- Đương nhiên là có thể. Đây cũng là một loại năng lượng, đều là không thoát khỏi việc do nguyên tử, phân tử tổ hợp thành.

Tiến sĩ điên vẻ mặt nóng bỏng, nói:

- Chỉ cần ta có thể mở được cái bí mật này, sau này mùa hè sẽ không cần điều hòa không khí nữa.

- …

Mười Một xoa xoa cái trán nói:

- Kẻ điên, ta là đến để nhờ ngươi hỗ trợ.

- Ta biết, ta biết.

Tiến sĩ điên liều mạng gật đầu nói:

- Ta biết cái thứ này nhất định đã làm phiền ngươi rất lâu, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy nó ra. Bất quá đầu tiên cũng phải để cho ta nghiên cứu nó trước xem nó là cái loại năng lương mới gì mới được.

- Kẻ điên …

- Ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy nó ra, yên tâm đi. Khẳng định là thân thể ngươi có chỗ nào đó khác với người bình thường, mới có thể sinh ra cái thứ này. Không việc gì hết, ta sẽ cẩn thận giải phẫu thân thể của ngươi, chỉ cần có thể tìm được chỗ nào khác lạ, có thể lấy …

Tiến sĩ điên vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt tự nói một mình, căn bản là không chú ý gì đến sắc mặt đang càng ngày càng lạnh của Mười Một.

Kẻ điên này, tuyệt đối là đầu óc có vấn đề.

- Được rồi, Kẻ điên.

Mười Một cắt đứt ảo tưởng của tiến sĩ điên lại, nói:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, loại dị năng này là cái gì vậy?

Tiến sĩ điên reo lên:

- Ta làm sao mà biết được, ta chưa từng nghiên cứu qua.

Mười Một suy nghĩ một chút, nói:

- Ta có biết một tiểu nam hài, nó có thể khống chế tâm linh.

- Khống chế tâm linh? Khống chế tâm linh là cái gì?

- Chính là khống chế tư tưởng và ý thức của người khác.

- Ồ.

Tiến sĩ điên lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, hỏi:

- Nó ở chỗ nào?

- Bây giờ không thuận tiện, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ tìm nó đem đến đây. Ngươi giúp ta khám phá bí mật này xem.

Tiến sĩ điên liều mạng gật đầu, dáng vẻ giống như là dâm tặc gặp được mỹ nữ vậy, nói:

- Nhất định nhất định.

Rồi lại nắm lấy tay hắn:

- Ta nói, Mười Một a …

Mười Một nhàn nhạt nói:

- Ta bây giờ tên là Sở Nguyên.

Tiến sĩ điên khoát tay nói:

- Tùy tiện đi. Ta nói Tiểu Nguyên a, ngươi có thể để cho ta nghiên cứu một chút được không?

- Ta không có thời gian, chờ ta mang tiểu nam hài đó đến rồi hãy nói.

Đây có nguyên nhân là Mười Một muốn trợ giúp Tiến sĩ điên, ngay cả loại người tâm trí kiên định như hắn trong lúc không chú ý cũng bị thay đổi tâm ý. Mười Một đối với năng lực của Walter rất là tò mò, đồng thời cũng là vô cùng rung động.

Thử tưởng tượng, khi ngươi đang muốn giết đối phương, mà đối phương trái lại đứng đó không có một chút phản kháng nào, nhiệm vụ như vậy dễ dàng đến mức nào. Chỉ là Mười Một mang ý nghĩ của mình giấu đi rất kĩ, đến ngay cả Hầu Tử cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Mười Một đang muốn đi đến kho vũ khí, nhưng Tiến sĩ điên lại kéo hắn lại trước một bước, không thuận hét lên:

- Ta không đợi được tiểu nam hài đó, ngươi cho ta nghiên cứu trước một chút.

- Kẻ điên, ta không có thời gian.

- Không được! Không được …

Còn chưa nói hết câu, Mười Một dùng thủ tay nhẹ nhàng đánh vào cổ của Tiến sĩ điên một cái, hắn nhất thời hôn mê đi. Mười Một để Tiến sĩ điên lên trên giường, sau đó đi đến kho vũ khí chọn lấy hai khẩu súng tiểu liên, bồn khẩu súng lục, bốn quả lựu đạn cực mạnh đã qua cải tạo và hai quả bom sáng cùng với một ít tử đạn sau đó liền rời đi.

Tiến sĩ điên cải tạo súng ống chỉ là do hứng thú, cho nên cơ bản ở nơi này không có bao nhiêu tử đạn, mà lựu đạn và bom sáng lại càng là số duy nhất còn lại, tử đạn và lựu đạn thích hợp bị Mười Một một lần lấy đi sạch sẽ.

Ra khỏi kho vũ khí, Tiến sĩ điên vẫn còn đang hôn mê. Bất quá xem bộ dạng hắn thì còn giống đang ngủ ngon lành hơn. Có lẽ, Kẻ điên đã rất lâu không ngủ an ổn như vậy.

Mười Một liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền lặng lẽ rời khỏi căn phòng nhỏ.

Khi Mười Một trở lại tửu điếm thì Hầu Tử cũng không có mặt trong phòng. Mười Một biết rằng Hầu Tử là không chịu được, đoán chắc là không chịu được tịch mịch chạy ra ngoài rồi, chỉ hy vọng hắn không gây chuyện là tốt rồi.

Mười Một khóa phòng lại, lấy vũ khí từ trong túi xách ra, sau đó chia ra làm hai phần. bởi vì hắn và Hầu từ là trực tiếp từ con đường dân dụng mà đến, cho nên không thể mang theo vũ khí gì cả. bởi vậy vừa đến Trung Quốc, việc đầu tiên Mười Một muốn làm là đi tìm Tiến sĩ điên để lấy vũ khí. Mặc dù ở chỗ Tiến sĩ điên căn bản là có súng mà không có đạn, nhưng mà so với tay không thì còn tốt hơn. Ngoại trừ Tiến sĩ điên ra, Mười Một không nghĩ ra ở Trung Quốc này còn có ai có thể giúp hắn kiếm được vũ khí. Hoặc giả là Lãnh Dạ cũng có thể, nhưng cái tên kia, Mười Một thực sự không

nghĩ tới đi gặp hắn.

Có vũ khí rồi, bây giờ Mười Một ít nhất là có thể tự bảo vệ. Sở Hải Lan muốn hắn sống, hắn phải sống như thế nào? Đây mới là chuyện bây giờ hắn quan tâm. Trên người mặc dù vẫn còn tiền mà Katy đưa cho, bất quá sớm muộn gì cũng tiêu hết, đến lúc đó không có chỗ ở, lại còn thức ăn nước uống, đều là rất cần thiết.

Trong khi còn ở “Ma Quỷ”, tất cả mọi thứ cần thiết đều có tổ chức giải quyết cho bọn hắn. Nhưng bây giờ thì không phải vậy, bọn họ phải dựa vào chính mình. Nhưng mà ngoại trừ giết người ra, Mười Một và Hầu Tử không biết làm cái gì cả, bọn họ còn có thể làm gì được chứ?

Sau khi thu thập ổn thỏa phần vũ khí của mình, Mười Một cũng mang vũ khí của Hầu Tử giấu đi, rồi để lại một đoạn mật mã trên giấy. loại mật mã này cũng là được “Ma Quỷ” tạo ra, trước mắt cũng chỉ có người của “Ma quỷ” mới có thể hiểu được loại mật mã này. Mười Một trên tờ giấy để lại cho Hầu Tử nói hắn lấy được một ít vũ khí, cùng với chỗ cất giấu. Sau đó nói hắn còn có việc phải đi ra ngoài vài ngày, để cho Hầu Tử đừng gây chuyện.

Xong xuôi mọi việc, Mười Một kiểm tra lại tỉ mỉ một lần rồi mới khóa cửa rời đi.