Chương 105: Binh đoàn lính đánh thuê Độc Nha

Dịch: vicent

Biên dịch +

“Lão đại...” Hầu Tử không lúc nào ngơi miệng, đợi hai chị em Moira và Walter vào hai gian nhà vệ sinh công cộng giành chon am và nữ bên đường, hắn lập tức thấp giọng hỏi: “Vì sao lại lấy cái tên này?”

Mười Một lặng yên nhìn gã, không trả lời.

“Ý ta là... cái tên đó rất kì quái a!”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Tên chỉ là một loại số thứ tự khác thôi, chẳng có vị gì cả.”

Hầu Tử gãi gãi đầu hỏi: “Vậy ta có cần phải đổi tên không?”

“Tùy ngươi.”

Hầu Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sửa thì tốt hơn, ta thích cái tên này!”

Mười Một vẫn cẩn thận giời bị bốn phía, Mười Một vẫn yên lặng, không nói câu nào.

Hầu Tử và Mười Một lại trò chuyện thêm một lúc, tuy rằng trên thực tế chỉ là một mình Hầu Tử nói. Rất nhanh, Moira và Walter đã ra khỏi nhà vệ sinh.

Mười Một hỏi: “Moira, chú của cô ở đâu?”

Moira nói: “Tôi cũng không biết...” Thấy sắc mặt Mười Một sầm lại, nàng vội vã giải thích: “Tôi thật sự không biết thúc thúc tôi ở đâu, nhưng ông ấy là phó đoàn trưởng dong binh đoàn ‘Độc Nha’ ở Thụy Sĩ!”

Mười Một sững sờ một chút.

Hầu Tử lập tức nói như một chuyên gia: “Độc Nha? Là dong binh đoàn đứng thứ bảy ở phương tây, thứ ba ở Thụy Sĩ đó sao?”

Moira vội gật đầu nói: “Đúng, chính là dong binh đoàn đó!”

Hầu Tử ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tổng bộ của Độc Nha, hình như là ở...”

Đúng lúc này, Mười Một đột nhiên bước nhanh tới, kéo tay cả Moira và Walter, chạy vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Hầu Tử cũng tựa như cảm giác thấy cái gì đó, quay lưng về phía bọn Mười Một, đoạn mau chóng lùi vào trong ngõ.

“Lão đại...?”

Mười Một lắc lắc đầu, ngăn Hầu Tử nói, tiếp đó hơi nhíu mày lại nhìn sang Moira hỏi: “Kẻ thù của hai người là ai?”

Moira ngây người: “Sao vậy?”

“Có người bám theo chúng ta, ta cần xác định rõ kẻ thù của cô?”

Moira trả lời: “Nghe cha tôi nói, hình như là Ma Quỷ?”

Hầu Tử thở dài một hơi rồi cảm thán nói: “Lần này thì phiền phức rồi!” Nói đoạn cười khổ nhìn Mười Một: “Lão đại, hình như chúng ta không nen nhận sinh ý này mới phải?”

Moira và Walter sắc mặt kì quái nhìn hai người, nghe thấy lời Hầu Tử, sắc mặt Moira đại biến. Walter bước lên trước một bước, muốn nói chuyện với Hầu Tử.

Mười Một bước lên trước một bước nói: “Còn dùng khả năng đối với bọn ta lần nữa, ta sẽ tự tay giết ngươi đó!”

Moira vội vã xin lỗi rồi kéo Walter lùi lại. Sau đó hai chị em đứng sang một bên to nhỏ với nhau, tựa hồ như Moira đang quở trách Walter gì đó.

Mười Một nhìn Hầu Tử, lạnh nhạt nói: “Ta không suy tính chu đáo, bất quá, đã nhận lời thì phải giữ lời. Ngươi biết tổng bộ của Độc Nha ở đâu không?”

Hầu Tử gật đầu nói: “Biết đại khái, hình như cách đây không xa!”

“Vậy chúng ta đi thôi!” Dứt lời Mười Một bèn dẫn theo ba người cất bước mau chóng rời đi.

Bốn người cứ như thế mà luồn lách trong các ngõ ngách, chưa được bao lâu, Mười Một bất chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Hầu Tử.

Hầu Tử gật đầu, rút trong người ra hai khẩu súng lục. Hai khẩu súng bán tự động mà bọn họ cướp được quá bắt mắt, không thể mang theo, vì vậy khi xuống xuồng cứu sinh, Hầu Tử và Mười Một đành bỏ lại, chỉ mang theo mấy khẩu súng lục và vài băng đạn.

Hầu Tử hai tay hai súng, bước từng bước lớn về phía trước...

Từ sau chỗ rẽ độ có một toán người lao ra, trong tay còn mang theo súng. Khi bọn chúng vừa chạy ra, nhìn thấy Hầu Tử hai tay hai súng chạy tới thì đều sững sờ.

Lúc này, Hầu Tử hét lớn một tiếng rồi xả đạn về phía bọn chúng.

Tốc độ bắn của Hầu Tử quả thực rất nhanh, ngay cả Mười Một cũng cảm thấy hình như hắn còn bắn nhanh hơn mình một chút. Khi đối phương còn chưa có phản ứng thì toàn quân đã bị tiêu diệt rồi. Trên mặt đất ngổn ngang các xác chết, nhưng Hầu Tử hình như còn chưa xả hết sát khí, vẫn cứ điên cuồng xả đạn vào đống tử thi.

Mười Một hơi nhíu mày, bước lên một vỗ nhẹ vào vai hắn.

Lúc này Hầu Tử mới sững sờ một chút, quay sang nhìn Mười Một rồi thay hai băng đạn và thu súng lại.

Moira và Walter vẫn luôn nấp sau Mười Một. Lúc đi qua bên cạnh Hầu Tử, hai người nhìn gã như nhìn một con quái vật. Hầu Tử cũng chẳng bận tâm, miệng cười hơ hớ.

“Lão đại...” Hầu Tử bước đến rồi kề sát tai Mười Một nhỏ giọng nói: “Sao Ma Quỷ lại tới Thụy Sĩ! Không sợ gặp rắc rối với những dong binh đoàn ở Thụy Sĩ sao?”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Chỉ có một khả năng, Walter đối với chúng rất trọng yếu!”

Hầu Tử liếc nhanh quá Walter một cái rồi hỏi: “Lão đại, sao anh lại nhận vụ làm ăn này?”

Mười Một trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Không biết...”

Hầu Tử ngẩn người một chút, hắn biết Mười Một đang giấu mình, bất quá Hầu Tử cũng không định truy vấn. Gã rất rõ tính khí của Mười Một, nếu Mười Một muốn để hắn biết thì nhất định sẽ nói, nếu hắn đã không nói thì có hỏi thế nào cũng vô dụng.

Trên đường đi, bốn người gặp phải mấy đám truy binh, ngoại trừ đám đầu tiên có tiêu kí của Ma Quỷ ra, mấy tốp sau đều không mang theo tiêu kí của bất kì tổ chức nào. Những truy binh này đều do một mình Hầu Tử giải quyết hết, Mười Một thì rất nhàn nhã. Lúc này mục quang Walter nhìn Hầu Tử đã mang theo những tia hâm mộ, khi Hầu Tử buông một câu: “Lão đại còn lợi hại hơn!” Ánh mắt của Walter lại dời sang Mười Một.

Bốn người chạy chạy nấp nấp, mỗi lần ngồi xe đi được một cự li nhất định lại dùng bảng Anh trả tiền và đổi sang một chiếc xe khác. Cứ như thế, mất ba ngày trời họ mới đến được thành phố theo như Hầu Tử nói có thể là nơi đặt tổng bộ của Độc Nha.

Vừa vào trong thành phố, Hầu Tử huých nhẹ vào Mười Một, tiếp đó hất hàm về mấy người trước mặt.

Y phục mà mấy người đó mặc không thống nhất, nhưng trên ngực áo đều có tiêu kí của Độc Nha.

Mười Một điểm điểm đầu, Hầu Tử tiến đến nói chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng lại chỉ về phía ba người bọn Mười Một và Moira. Sau một hồi lâu, hắn quay lại nói: “Lão đại, họ đồng ý dẫn chúng ta đi gặp phó đoàn trưởng rồi!”

Mười Một hơi nhíu mày: “An toàn không?”

Hầu Tử cười nói: “Lão đại anh yên tâm đi, tôi nói muốn nhờ áp tải hai tiểu gia hỏa này, sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn. Vì thế cần phải nói chuyện trực tiếp với người phụ trách, thấp nhất cũng phải là phó đoàn trưởng trở lên!”

Mười Một hỏi lại: “Phó đoàn trưởng dễ gặp vậy sao?”

Hầu Tử thấp giọng nói: “Mấy tên đánh thuê này đâu cần biết là gặp ai, chúng chỉ biết có tiền thôi! Chỉ cần anh đưa đủ, có bảo chúng đào cả mả tám đời nhà đoàn trưởng lên bọn chúng cũng nguyện ý!”

Moira có chút khó xử nói: “Nhưng chúng ta không có tiền mà!”

Hầu Tử cười nhạt: “Cần tiền làm gì? Bây giờ cứ nói đã, cho dù có nói sẽ trả mười triệu bảng cũng chẳng sao, chỉ bất quá là một tấm chi phiếu trống mà thôi. Đợi gặp được chú cô rồi, chúng còn dám đòi tiền chúng ta chắc?”

Mười Một liếc nhìn gã rồi lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”

Mấy tên lính đánh thuê đó dẫn bọn họ tới một tòa cao ốc, trên đường, thỉnh thoảng chúng lại quay sang quan sát Mười Một và Hầu Tử. Thì ra cả hai người đều vừa từ đống tử thi chui ra, trên người không ngừng tán phát ra những luồng sát khí vô hình, chỉ cần là người đã từng được huấn luyện đều có thể phát giác chuyện đó. Cũng may mà đám lính đánh thuê không đưa ra nghi vấn, chắc chúng nghĩ hai người đều là vệ sĩ của chị em Moira.

Sauk hi đến tầng hai mươi ba của tòa cao ốc, bốn người được dẫn vào một phòng họp để chờ đợi. Không lâu sau, cửa phòng đọp được mở ra, một đại hán da trắng cao to bước vào.

“Chú Carlos!” Moira và Walter vừa nhìn thấy người này thì liền reo lên và chạy tới.

Carlos sững sờ một chút, ngay sau đó sắc mặt lộ vẻ kích động mà ôm lấy hai người.

Carlos và hai chị em Moira to nhỏ một hồi rồi mới đến trước Mười Một và Hầu Tử, Carlos đưa tay ra nói: “Chào các anh, tôi là Carlos , phó đoàn trưởng dong binh đoàn Độc Nha, cảm ơn đã cứu các cháu tôi!”

Mười Một không hề đưa tay ra bắt tay với y, Hầu Tử cũng bắt tay tượng trưng với hắn một cái.

Đối với biểu hiện của Mười Một, Carlos dường như không hề để ý, hắn nói: “Nhận được tin ca ca bị hại, ta đã lập tức phái người sang nước Anh, nhưng không tìm được hai chị em chúng. Thật sự rất cảm ơn hai vị, nếu không cả đời này tôi sẽ khó mà yên lòng được. Hai vị cần gì cứ nói, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ thay hai vị giải quyết!”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Giúp chúng tôi hai tấm hộ chiếu và vé máy bay đi Trung Quốc!”

Carlos gật đầu: “Cái này không thành vấn đề! Còn tiền...”

“Sau này hãy nói!”

Carlos sững sờ một chút rồi gật đầu nói: “Được rồi! Vậy tôi cho người dẫn hai vị đi nghỉ trước đã?” Dứt lời hắn bèn gọi hai tên lính đánh thuê đến dẫn Hầu Tử và Mười Một tới một khách sạn gần đó và đặt một phòng. Khi đi ngang qua chỗ Walter, Mười Một nói bằng một giọng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho Walter nghe được: “Giữ lấy mạng, sau này ta sẽ tìm cậu!” Sau đó chẳng bận tâm đến vẻ mặt đang lộ vẻ kinh hãi của nó mà cùng Hầu Tử đi ra ngoài luôn.

Trong phòng chỉ còn lại Carlos và hai chị em Moira.