Nếu nói ở đâu không tầm thường, cũng chỉ có nữ tử tên Liễu Như Nhân đã gợi ý ở lần đầu tiên giao dịch kia, nhưng có lẽ điều này cũng không phải vấn đề.
Xét từ lời nói của nam tử trắng nõn, đối phương hoài nghi hắn đã tìm được một khoáng mạch ẩn chứa các loại khoáng thạch, cho nên muốn tìm hiểu vị trí mỏ quáng mạch kia.
Nhưng gã căn bản không biết Lục Diệp chẳng có quáng mạch gì, quáng thạch của hắn đều mang ra từ Tà Nguyệt cốc bên kia.
Mắt thấy Lục Diệp không nói lời nào, sắc mặt nam tử trắng nõn hơi trầm xuống: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Gã đã hạ quyết tâm đánh Lục Diệp gần chết, rồi ép hỏi vị trí của mạch khoáng.
Nói như vậy, gã lập tức cầm đao lướt tới Lục Diệp.
Gã không thúc giục thuật pháp băng lăng kia nữa, chủ yếu là vì thứ này tiêu hao khá lớn, thêm nữa đã phá được Kim Thân phù của Lục Diệp, gã tự tin có thể tùy ý nhào nặn hắn.
Nhưng Lục Diệp vừa rồi còn biểu hiện ra rất kiên cường, lại xoay người bỏ chạy, tốc độ còn rất nhanh.
Nam tử trắng nõn bị tức mà bật cười, gã nhìn bóng lưng Lục Diệp, thảnh thơi nói: "Ngươi trốn được không? ”
Gã không nhanh không chậm đuổi theo, đồng thời còn lấy ra một khối linh thạch từ trong túi trữ vật của mình nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi khôi phục.
Gã nhìn ra Lục Diệp đã bị dọa sợ vỡ mật, liều mạng chạy trốn như vậy sẽ chỉ khiến hắn tiêu hao càng nhiều linh lực của bản thân hơn thôi, mà một khi tu sĩ cấp thấp không có linh lực, bọn họ cũng chẳng khác gì phàm nhân.
Dương quản sự bị Lục Diệp âm chết chính là tiền lệ.
Cho nên gã chỉ cần đừng để mất dấu Lục Diệp là được.
Hai người một đuổi một chạy, xuyên qua khu vực Loạn Thạch lâm, vượt qua một con sông nhỏ, chờ đến khi tới một mảnh đất trống, nam tử trắng nõn mới phát hiện Lục Diệp đang đứng ở nơi đó, thở dốc từng ngụm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không nhúc nhích chút nào.
Hao hết linh lực nhanh như vậy?
Nam tử trắng nõn phát ra một tiếng cười nhạo rồi chậm rãi tiến lên, trường đao trong tay còn vung một vòng: "Sao không chạy nữa? ”
Gã đứng ở vị trí mười trượng trước người Lục Diệp, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Nhưng rất nhanh gã đã phát hiện có điểm không đúng, bởi vì sắc mặt Lục Diệp đầy vẻ hoảng sợ, hắn đang nhìn về một phương hướng, mà tay cầm kiếm lại đang run rẩy kịch liệt.
Gió tanh bao trùm, tiếng gầm nhẹ truyền ra, chợt có một con hổ lớn hình thể cường tráng, cả người tuyết trắng, bước đi nhàn nhã, chậm rãi bước ra từ phía sau một cây đại thụ.
Con ngươi màu hổ phách nhìn về phía nam tử trắng nõn, làm cho trong lòng gã cả kinh, bỗng nhiên gã nhớ tới một tin đồn nghe được trong phường thị khoảng hai ngày trước.
Trong lòng hắn kêu rên. Sẽ không xui xẻo như thế chứ?.
Nhưng chuyện làm cho gã tuyệt vọng đã xảy ra, hổ lớn kia mở miệng, phun ra tiếng người: "Các ngươi dám quấy nhiễu mộng đẹp của bổn đại vương? Ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi! ”
Trên trán nam tử trắng nõn lập tức che kín mồ hôi tinh mịn, rốt cục gã cũng hiểu được vì sao Lục Diệp lại hoảng sợ như vậy.
Nguồn gốc của nỗi sợ hãi đó không phải từ gã, mà từ con hổ lớn này!
Ngay lúc gã đang không biết nên làm sao, lại nghe Lục Diệp bên kia nói: "Hổ đại vương tha mạng, chúng ta không biết đây là địa bàn của ngài, bây giờ lập tức đi ngay! ”
Nam tử trắng nõn vừa nghe như vậy, cái đầu lập tức gật như gà con mổ gạo.
Hổ lớn gầm gừ, phẫn nộ nói: "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, các ngươi coi nơi này là nơi nào??
Hổ lớn trước mặt lộ ra dáng vẻ hùng cứ sơn lâm, uy phong lẫm lẫm, hai bóng dáng đối diện nó lại cứng ngắc vô cùng.
Đang lúc nam tử trắng nõn không biết nên làm sao, đã nghe Lục Diệp bên kia nói: "Hổ đại vương bớt giận, ta hiểu quy củ, sẽ tuân theo quy củ của đại vương, xin ngài đừng tổn thương tới tính mạng của ta!"
Sau khi nói xong, hắn cởi túi trữ vật từ bên hông xuống, giả bộ thúc giục linh lực một chút rồi bỏ túi trữ vật lại, không chỉ như thế, hắn còn ném trường kiếm trong tay xuống.
Hổ lớn lườm hắn, hung dữ hừ một tiếng: "Nếu đã hiểu quy củ, vậy cũng có thể tha cho ngươi một mạng."
"Tạ đại vương!"
Hổ lớn lại quay đầu nhìn về phía tu sĩ trắng nõn kia: "Tiểu tử ngươi thì sao? Muốn chết hay muốn sống?"
"Muốn sống!" Tu sĩ trắng nõn kia thốt ra, vẻ mặt thịt đau, bắt chước hành động của Lục Diệp cởi bỏ túi trữ vật từ bên hông, mở khóa cấm chế rồi ném xuống mặt đất trước mặt.
Lúc trước gã nghe được một tin đồn ở trong phường thị, nói rằng trong Thanh Vân sơn có một con yêu thú có thể phát ra tiếng người, không ít tu sĩ đã gặp phải, thế nhưng yêu thú kia không đả thương tính mạng người, chỉ cảm thấy hứng thú với linh đan và linh thạch, chỉ cần tu sĩ nguyện ý đánh đổi một số thứ thì có thể chạy thoát khỏi miệng hổ.
Gã không nghĩ tới mình chỉ đuổi theo Lục Diệp vào núi, thế mà lại đụng phải con yêu thú này, đúng là cực kỳ xui xẻo.