Chương 90: Ngươi Có Thể Ngăn Cản Được Mấy Lần?

Trong nháy mắt trước mặt nam tử trắng nõn đã xuất hiện một cây băng lăng, ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống, băng lăng khúc xạ ra ánh sáng bảy màu!

Lục Diệp chợt cảm thấy không ổn.

Ngay lúc vừa rồi hắn đã tụ linh lực ở hai mắt, thấy rõ linh quang bên ngoài thân người đánh lén, phán đoán ra đối phương là tu sĩ Linh Khê tam tầng trở lên, nhưng không tới tứ tầng.

Tu vi của đối phương cao hơn hắn, hơn nữa từ tình huống vừa rồi, bản thân không hiểu vì sao lại trúng một đao của đối phương, cho thấy kinh nghiệm chiến đấu của gã cũng hơn hắn.

Thời gian tu hành của Lục Diệp vốn ngắn ngủi, lại chưa trải qua tu hành nghiêm khắc gì, càng không có cao nhân chỉ điểm, cho nên hắn cầm trường kiếm trong tay lại không có chiêu gì khác ngoài bổ chém đâm, ngoài ra không có con đường hay kỹ xảo gì đáng nói.

Tu vi không bằng người, kỹ xảo không bằng người, đã thế địch nhân còn có thuật pháp... Thế cục đã không thể tệ hơn được nữa.

Ngay thời điểm băng lăng trong tay đối phương thành hình, Lục Diệp đã đạp một cái trên mặt đất, mượn lực phản chấn lao ra.

Phản ứng của hắn làm cho tu sĩ trắng nõn ngạc nhiên, gã vốn cho rằng đối phương sẽ lập tức chạy trốn, ai ngờ đối thủ này lại không lùi còn xông tới.

Thân hình gã lại tiếp tục bay về phía sau, đồng thời tăng thêm tốc độ băng lăng xuất thủ.

Băng lăng bén nhọn kia đánh lên người Lục Diệp, bị ánh vàng bên trong cơ thể hắn ngăn cản, mặc dù không làm hắn bị thương, nhưng lực lượng phản chấn kia lại làm cho hắn tức ngực một hồi, ngay cả đà xông lên phía trước cũng chậm lại rất nhiều, đồng thời ánh vàng bên trong cơ thể ảm đạm vài phần.

Sau khi bắn ra một cái băng lăng, trên tay nam tử trắng nõn lại có linh quang hội tụ, rõ ràng đã muốn ngưng tụ cây băng lăng thứ hai, Lục Diệp nhìn thấy, khóe mặt lập tức nhảy lên, giao thủ giữa tu sĩ cấp thấp, nếu một phương biết thuật pháp rõ ràng sẽ chiếm lợi rất lớn.

"Ngươi có thể ngăn cản được mấy lần?" Nam tử trắng nõn vừa duy trì khoảng cách an toàn với Lục Diệp vừa lên tiếng trêu chọc.

Hai người một đuổi một chạy, chỉ trong chốc lát Lục Diệp đã dính ba cái băng lăng, ánh vàng trên người đã ảm đạm đến mức sắp tiêu tán, nhưng ngay cả góc áo đối phương hắn cũng không sờ được.

Chiến đấu như vậy làm cho hắn cảm thấy nghẹn khuất, chỉ hận không thể lấy một tấm Hỏa Xà phù ra dạy đối phương cách làm người.

Nhưng hắn đè loại xúc động này xuống, hắn không chắc chắn một tấm Hỏa Xà phù có thể giết chết đối phương hay không, dù sao đây cũng là một tu sĩ, mà không phải những con sói bị hắn giết chết lúc vừa mới tới chiến trường. Nói nữa, bây giờ cũng không có địa lợi thích hợp như lúc tranh giành với hổ lớn.

Trong lòng hắn thoáng nghĩ đến một kế hoạch, chẳng qua có thể thuận lợi thực hiện hay không thì còn phải xem vận khí.

Sau thời gian uống một chén trà, khi Lục Diệp lại trúng thêm một đạo băng lăng, rốt cục ánh vàng bên ngoài cơ thể hắn đã biến mất, hắn cũng bị nội thương do từng đạo băng lăng kia trùng kích tới, khóe miệng tràn ra máu tươi. Dưới hàn ý bao phủ, hắn không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Lục Diệp oán hận nhìn nam tử trắng nõn, lộ ra vẻ mặt không cam lòng, mở miệng nói ra câu đầu tiên từ lúc giao chiến đến nay: "Chúng ta có cừu oán gì?"

Nam tử trắng nõn cười ha hả: "Không cừu không oán."

Lục Diệp không lên tiếng, chờ đợi câu sau.

Quả nhiên, nam tử trắng nõn kia lại nói: "Thế nhưng nếu như ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tìm được nhiều khoáng thạch như vậy ở chỗ nào, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"

Trong mắt Lục Diệp lóe lên một tia lệ mang, hắn đã xác định được một vấn đề rằng lần giao phong này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, mà đối phương chuyên môn tới tìm hắn!

Nguyên nhân chính là những khoáng thạch mà hắn bán đi kia.

Nói thật, Lục Diệp vẫn luôn vô cùng cẩn thận, ba lần hắn đi tới Thiên Cơ Thương Minh, hắn đều giao dịch với những người khác nhau, hơn nữa mỗi lần hắn chỉ lấy ra một phần quáng thạch rất nhỏ, chứ không dám bán nhiều, chính vì sợ bị người hữu tâm để mắt đến. Thậm chí trên đường trở về, hắn cũng sẽ vòng qua vòng lại vài lần, khi xác định phía sau không có người theo dõi mới trở về.

Nhưng sự thật đã chứng minh, nếu thật sự có người nổi lên ý đồ xấu, thì dù hắn có cẩn thận đến mấy cũng vô dụng, trừ phi hắn không tới Thiên Cơ Thương Minh bán đồ nữa.

Nhưng hắn cần có linh đan tu hành, cho nên bắt buộc phải đi.

Trước mắt có thể xác định, chủ mưu của việc này không phải Thương Minh, một Thương Minh dùng thành tâm không gạt già trẻ làm tiêu chí, không có đạo lý sẽ để mắt tới một tiểu tu như hắn.

Cho nên rất có khả năng chuyện này là thủ đoạn bí mật của một số người nào đó trong Thương Minh. Hắn hồi tưởng lại ba tu sĩ Thương Minh đã giao dịch cùng mình, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là người nào để mắt tới hắn.

Cả ba lần giao dịch này đều rất bình thường.