Chương 5: Cắn Chết Mi Giờ!

- Nóng thấy bà! Hic

Cô gái mắt vàng nào đó không ngừng than thở, liên tục trở mình trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô liền bật dậy, mồ hôi chảy ra như suối làm ướt đẫm chiếc váy ngủ. Saya bước xuống sàn, đưa tay lấy bình nước bên đầu giường, rót đầy ly rồi một hơi tu hết cả cốc. Đây là cốc thứ tư kế từ lúc đi ngủ.

-Chết tiệt!

Vừa nãy còn hớn ha hớn hở khám phá thế giới mới, bây giờ bắt đầu cảm thấy giống địa ngục trần gian. Thiệt ngu!

-Bà nội nó! Làm sao con người có thể ở cái nơi nóng thế này chứ? Bức chết bà mày rồi!

Saya rủa.

Cô đã đến thế giới này được ba ngày, mấy ngày nay không đêm nào là cô ngủ được. Hai con mắt bây giờ nhìn không khác gì gấu trúc xổng chuồng. Đang từ một thiếu nữ mười sáu trên sa trường, bây giờ lại thành một con nhóc năm tuổi. Chết quách đi cho rồi có phải hơn không, chết rồi còn níu với chả kéo, còn bày đặt xuyên không này nọ nữa.

Saya ngồi bệch xuống nền đất, lưng dựa vào thành giường, mắt nhìn lên trần nhà vô định.

-Bà đây mà biết thằng cha thằng con nào làm cái trò này. Bà cắn cho tụi bây chết hết! Thề!

Không gian trong phòng đang yên ắng đột nhiên một giộng nói vang lên đâu đó:

-Chủ nhân, xin đừng cắn. Ta…biết lỗi rồi

-Trừ khi đánh chết bà mày đây.

Saya nói theo phản xạ. Sau năm giây load não, cả người liền bật dậy thiệt nhanh, đôi đồng tử màu vàng đảo qua lại liên hồi, hai mắt mở lớn.

“Trong phòng này chỉ có mình mình, còn ai nữa đâu. Thằng cha nào chơi ác thế, nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, mà đi chọc con nít.”

-Thằng nào? Không ra bà cắn chết.

Saya giọng nói đe dọa, bắt đầu thu người lại thành tư thế phòng thủ.

-Chủ nhân, xin bớt giận. Ta sẽ giải thích.

Giọng nói lạ hoắc lại vang lên trong căn phòng. Saya lúc này đang cảm thấy hoang mang tột cùng

“Nó vừa kêu mình là gì hả ?“

-Chủ nhân con khỉ móc! Có ra không thì bảo? Vòng vo quá đủ rồi.

Saya gần như hét lên.

Đột nhiên không gian xung quanh chợt thay đổi, không còn là căn phòng ngủ nữa. Saya hoàn toàn lọt vào một không gian khác. Cô bay lơ lửng giữa không trung, xung quanh được bao bọc bởi một bức tường màu xanh biển nhàn nhạt.

“Không lẽ mình trúng ảo thuật.”

Đang hoang mang thì giọng nói lại vang lên

-Hiện tại Chủ Nhân đang ở trong không gian liên kết. Ta xin tự giới thiệu ta là một hệ thống nhiệm vụ, đồng thời sẽ cùng Chủ Nhân lập giao kèo. Sau này sẽ là người dẫn dắt chủ nhân thay đổi thế giới này.

Saya có chút nổ não

“Gì! Hệ thống? Thay đổi thế giới? Thế giới này cũng có hệ thống hiện đại thế này luôn à! Ngon ăn!”

Một màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt, bên trên bắt đầu xuất hiện những dòng chữ. Saya chăm chú đọc một hồi.

-Thế ngươi là cái quái gì? Tại sao ta phải hợp tác với ngươi? Ngươi nói ngươi có thể đưa ta trở về thế giới của ta sao? Có quỷ mới tin! Trên đời này làm gì có ai chết đi, rồi hoàn thành nhiệm vụ của một cái hệ thống dở hơi, xong sau đó được hồi sinh trở lại. Lừa ai thì được chứ lừa ta thì còn lâu nhé!

Sau khi nói xong một tràng, Saya khoanh tay trước ngực và chờ đợi câu trả lời. Sau một khoảng im lặng, giọng nói kia cũng cất tiếng

-Chủ Nhân! Những câu hỏi trên ta không thể trả lời, ta tới đây vì nhiệm vụ của chính mình. Còn chuyện tin hay không thì tùy Chủ Nhân.

-Ơ! Cái hệ thống mất nết này! Thế thì bà đây càng không tin.

Saya tức giận quát

-Nếu Chủ Nhân nhất quyết không tin thì ta cũng không ép. Chỉ đây là cơ hội may mắn duy nhất mà ngài có thể đạt được để có thể trở về thế giới thực của mình. Chẳng phải ngài vẫn lưu luyến nơi đó sao? Những người thân của ngài thì sao? Ta đã nói hết, người quyết định đi Chủ Nhân.

Saya vừa nghe thấy “nơi đó”, đôi mắt chợt mở lớn. Cảm xúc trong lòng cô bỗng trào lên một cảm giác đau đớn, lồng ngực như bị cái gì đó chặn lại. Đau rất đau! Một loạt những hình ảnh quen thuộc tràn ra khỏi đầu. Những hình ảnh quen thuộc, mọi người đang ở đó. Họ liệu có sống tốt? Sau khi cô đi họ có khóc không?

-Cha… mọi người…Hiko… Hic

Mặt cô tối sầm lại, cả không gian im ắng, chỉ còn lại tiếng thút thít của cô gái nhỏ. Cảm giác bỏ lại họ ở thế giới đó thật là tàn nhẫn.

“Không! Nếu đây là một cơ hội tốt, cho dù nó có là thật hay chỉ là một màn kịch giả tạo, mình vẫn sẽ thử. Niềm hy vọng duy nhất để gặp lại mọi người. Ai đó nói với tôi rằng đây không phải là một giấc mơ đi!”

Saya sau một hồi suy nghĩ, cô nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên và nở nụ cười.

-Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và thay đổi thế giới này thôi đúng không?

Hệ thống trả lời:

-Đúng vậy, thưa Chủ Nhân. Ngài chỉ cần hoàn thành cốt truyện này thì ngài sẽ được quay lại thế giới thực.

Saya không do dự đáp lại:

-Được, ta chấp nhận hơp tác. Nhưng việc thay đổi thế giới này thì ta không chắc, đã khá lâu rồi ta không đọc nên nhớ hết nội dung là một điều gì đó khó khăn.

Vừa dứt lời màn hình trước mặt cô bắt đầu phát sáng, sau đó hiện ra một bảng thống kê nhân vật, không ai khác chính là cô.

-Không sao! Đã có ta bên cạnh ngài, với chỉ số IQ của ngài việc thay đổi thế giới này thực sự quá dễ dàng, chỉ lo về mặt thời gian thôi. Hợp tác vui vẻ Chủ Nhân!

Saya chau mày:

-Tự tin nhỉ? IQ của ta không được cao nên đừng có mà nịnh nọt.

-Tất nhiên rồi, thưa Chủ Nhân. Ta đây là nói sự thật, ngài có thể tự mình kiểm chứng.

Hệ thống bình thản nói.

-Chậc.

Saya lắc đầu, rồi nhìn vào màn hình trước mặt

Tên: Saya Ishino

Giới tính: Nữ

Tuổi: 5

Sức khỏe: Ổn định

Lượng Chakra: 100%

Gia đình: Mẹ Mia

Nhiệm vụ chờ: 0

Nhiệm vụ nhận: 0

Nhiệm vụ hoàn thành: 0

Cấp nhiệm vụ: chưa xác định

-Chỉ có nhiêu đây thôi sao!

Saya thắc mắc, xoa cằm

-Vẫn còn nhiều thứ thú vị khác nữa, nhưng tất cả đều phải phụ thuộc vào Chủ Nhân. Tất cả những thứ khác cần phải mở khóa mới có thể hiển thị.

-Hừm. Vậy làm sao để mở khóa?

Saya khoanh tay trước ngực chăm chú lắng nghe.

-Điều này phải dựa vào thực lực, hành động, suy nghĩ và quyết định dựa hết vào ngài, thưa Chủ Nhân. Ngoài ra ngài có thể mở khóa chúng khi làm nhiệm vụ .

-Oh, thì ra là vậy. Ngon ăn đấy! Thế còn lượng chakra là sao? Ta chưa sử dụng được nó bao giờ?

-Đây chỉ là dựa theo mức độ chakra hiện tại trong người ngài, càng lớn lượng chakra sẽ càng nhiều.

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp.

-Thế còn nhiệm vụ thì sao? Nhận nó bằng cách nào?

-Nhiêm vụ trong đây sẽ nhận từ nhiều nguồn khác nhau. Một là do nhân vật trong cốt truyện giao cho ngài. Ví dụ như nhiệm vụ nhóm được định sẵn theo cốt truyện – cái này được gọi là nhiệm vụ cốt truyện. Hai là nhiệm vụ hệ thống là do hệ thống đề ra, cái thứ ba là nhiệm vụ ngoại tuyến gồm những nhiệm vụ không thuộc những nhiệm vụ trên.

-Hai cái kia thì ta hiểu, còn cái cuối thì bó tay.

Cô đưa tay di di thái dương

-Cái thứ ba là nhiệm vụ mà một nhân vật không có trong cốt truyện chính đề ra hoặc là một nhiệm vụ bất ngờ nào đó. Cái này rất khó giải thích, sau này Chủ Nhân sẽ hiểu.

Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu được chút gì đó

-Giống như chơi game nhỉ? Vậy cấp bâc nhiệm vụ thì sao?

-Cái này ngài cũng không biết à? Thất vọng thật!

-Kệ ta.

Saya gắt lên

-Haizz, thì đúng như tên gọi của nó. Các nhiệm được chia làm nhiều cấp bậc tứ thấp tới cao. Từ C tới S. Nhiệm vụ cấp C thường là những nhiệm vụ đơn giản như giúp đỡ mọi người trong làng, xách nước hay bắt mèo. Còn cấp S là những nhiệm vụ cấp cao đòi hỏi sự phúc tạp và mức độ nguy hiểm tăng cao. Ví dụ như làm tình báo chẳng hạn, hay là bắt sống một tên tôi phạm cấp S, và mức độ đánh giá tội phạm cũng tương tự như vậy. Tôi phạm có cấp bậc càng cao thì càng nguy hiểm.

-Có vẻ như ta nhớ được gì đó rồi. Hừm!…Thế hoàn thành xong nhiệm vụ thì có nhận thưởng gì không?

Hệ thống từ tốn trả lời

-Chắc chắn rồi! Tùy theo mức độ nhiệm vụ, thì giá trị vật phẩm thu nhận cũng tương đương với mức độ đó. Ngoài ra trong thời gian làm nhiệm vụ ngài cũng có thể nhận vật phẩm từ chính nhân vật trong truyện hoặc ủy thác từ nhân vật đó.

-Ha, nghe hay đấy! À mà…

Saya chợt nhớ ra điều gì đó.

-Này, hệ thống theo như ta nhớ trong bản hợp đồng mà ta ký hình như ngày kí hơi lệch nhau thì phải. Bản hợp đồng đó đáng lẽ phải kí vào hai ngày trước, nhưng tới hôm nay mới ký là sao?

Hệ thống bắt đầu ấp úng:

-Chủ Nhân thật là… tinh mắt. À… thật ra đúng như ngài nói, hai ngày trước ta đáng ra sẽ xuất hiện trước khi ngài tỉnh dậy, nhưng do một số trục trặc nên hôm nay mới có thể ở đây.

Mí mắt của Saya giật giật liên hồi

-Ngươi thật là lươn lẹo. Thế có quà bồi thường bảo trì không? Lỗi này do ngươi chứ không phải ta. Sao nào?

Một khoảng im lặng xuất hiện

-Chủ Nhân, ngài đây là đang… Haizzz! Đúng là xui xẻo mà, lúc trước bị chập mạch hệ thống, bây giờ lại bị đòi quà. Cũng có phải do ta hết đâu…Haizzz.

-Sự lươn lẹo của ngươi không qua nổi con mắt ta đâu. Hửm?

Cô liền xòe tay ra thách thức

-Ay, đành vậy.

Chợt một luồng sáng xuất hiện giữa không trung, từ đó hiện ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, họa tiết đơn giản. Chiếc hộp nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay cô.

-Hộp? Sao nhỏ thế?

-Chủ Nhân, đừng vội. Món quà này rất đặc biệt, sau này sẽ rất có ích.

Chưa kịp nói hết. Cô đưa tay mở chiếc hộp ra, bên trong hộp được bọc bằng môt lớp vải màu đỏ, đặc biệt cái thứ đặt ở giữa hộp là một cái gì đó trắng trắng, hình bầu dục.

-Cái lề gì đây? Đồ ăn à?

-Chủ nhân, ngài thật vui tính, nhưng nó dùng để xài chứ không phải để ăn.

Saya nhấc cái thứ đó ra khỏi hộp, cái thứ trắng trắng lung lay giữa không trung theo nhịp tay của cô.

-Một cái kén hả?

-Chủ Nhân thật tinh mắt! Nó chính là một cái kén.

-Thế nó có tác dụng gì? Xài như nào?

Cô lấy ngón tay chọt chọt vào cái kén màu trắng, làm nó lung lay nhiều hơn. Miệng cô giậc giậc liên hồi.

-Chủ nhân xin nhẹ tay, nó rất hiếm đó.

-Vậy ngươi bảo ta phải làm sao với cái này?

-Đến khi ngài đạt dến một câp bậc nhất định, nó sẽ tự nở, thưa ChỦ Nhân.

-Hở? Cần phải đạt đến cấp bậc gì để nở?

Tiếp tục lấy tay chọt chọt vào cái thứ trắng trắng làm nó lắc càng nhanh hơn.

-Cái này thì ta thật sự không biết. Ta chỉ biết tặng thôi!

-Ơ! Cái hệ thống dở hơi này! Quà mi tặng mà mi cũng không biết nó xài sao hả? Với cái kén này thì đánh đấm gì nhau.

-Lúc đầu Chủ Nhân chỉ đòi quà bồi thường chứ không nói là quà gì, nên xin ngài đừng thắc mắc.

Saya cứng họng, “Đúng! Nó nói đúng “

-Ngươi…ngươi…

-Chủ Nhân xin bớt giận, cái này là lỗi của ngài, chứ ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!

-Mi lên đầu ta ngồi luôn đi! Tức chết bà rồi! …

Saya tức giận quát lên

-Đây là biểu hiện của sự lươn lẹo, thưa Chủ Nhân.

Hệ thống lại từ tốn trả lời…. Hết.

Đùa đấy!