Chương 4: Cái Tên Nghe Mà Chán

Trong cơn mơ màng, Akina cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng. Tất cả các giác quan trên người cô đều không còn cảm giác.

Chợt trong không gian yên tĩnh, cô nghe thấy hình như có tiếng nói của ai đó vang vọng, mặc dù nghe không được rõ cho lắm.

- Đã thay thuốc chưa?

- Cô bé sao rồi?

- Vẫn trong tình trạng ổn định. Có lẽ sẽ sớm tỉnh lại. Chúng ta phải kiên nhẫn.

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai

Akina bắt đầu nhận thức được âm thanh qua truyền qua lỗ tai mình. Cô thử cử đông hay thậm chí là mở mắt, nhưng tất cả đều thất bại. Bộ phận duy nhất đang hoạt động là đôi tai của mình. Cô nghe thấy tiếng bíp liên hồi, chắc là từ một thiết bị nào đó chăng, rồi tiếng bước chân qua lại, tiếng thở dài, tiếng kim loại. Cô chỉ có thể tự mình đoán mò xem mình đang ở đâu. Một giọng nam giới chợt vang lên

- Mia, đừng cố gắng quá, chakra của cô sắp cạn rồi!

- Tôi không sao, chỉ còn một bước nữa thôi là xong rồi!

Akina nghĩ rằng mình vừa nghe một cái gì kì lạ mà lại rất quen thuộc.

“ Khoan cái quái gì đang xảy ra? Chakra là cái ngôn ngữ gì thế?”

Chakra? Hình như cái tên nghe rất quen, đã từng nghe qua nó ở đâu đó. Cô bắt đầu lục lại từng mảnh kí ức của mình để xem nó là cái thứ gì? Bất chợt một cơn đau từ lồng ngực truyền qua các dây thần kinh, rồi xộc lên não cắt đứt nguồn suy nghĩ của cô. Akina không thể hét hay mở mắt, cô chỉ âm thầm chịu đau.

“Ôi mẹ thiên hạ, cứu con.”

Cả người cô bắt đầu nóng lên, cứ như cô đang ở trên giàn thiêu vậy. Một lúc sau, cơn đau thuyên giảm dần, không còn nóng nữa, Akina cảm nhận được một nguồn năng lượng mát lạnh nào đó được truyền vào cơ thể cô. Cảm giác thật dễ chịu, ý thức của cô mất dần, rồi chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau đó, một âm thanh lớn chợt vang lên, lôi Akina ra khỏi giấc ngủ. Bậy giờ cô cảm thấy cơ thể đã có phần thoải mái. Cô từ từ chuyển động bàn tay mình, mí mắt hơi giật giật, cô đã có thể kiểm soát được một phần nào đó của cơ thể. Sau một lúc cố gắng, cuối cùng cũng làm quen được một phần. Các giác quan bắt đầu hoạt động lại bình thường. Thứ mùi xộc vào mũi cô đầu tiên không phải là mùi thuốc súng hay mùi kim loại mà là mùi thuốc sát trùng.

“ Cái mùi thật là khó chịu.” Cô thầm nghĩ, nhăn mặt

Akina chầm chậm mở mắt, hình ảnh lúc đầu khá mờ, dường như bị nhòe. Cô liền chớp vài cái để mắt có thể thích nghi với ánh sáng. Bây giờ, đã có thể nhìn thấy rõ sự vật. Con ngươi khẽ lướt nhìn qua tất cả mọi thứ có trong phòng. Cô đang nằm trên giường bệnh, xung quanh đều có rèm che, bênh cạnh là một túi nước biển đang được treo trên giá, mùi thuốc sát trùng khá nồng bay trong không khí. Cô đang nằm trong bệnh viện.

“ Quỷ tha ma bắt, mình vào đây khi nào thế? “

Akina bắt đầu cử động các khớp tay, khớp chân mình. Cô nhẹ nhàng nhấc tay ra khỏi giường, trên cổ tay có một ống truyền nước biển, rồi xem xét những ngón tay của mình. Khoan! Có điều gì đó bất thường! Bàn tay cô hình như trắng hơn trước, nhỏ hơn, lòng bàn tay không hề có những vết chai sần nào cả và tay bên kia cũng vậy. Akina chống tay xuống giường đề lấy đà mà ngồi dậy. Cô khẽ xem xét lại tay mình, để chắc rằng mình không bị hoa mắt, nó nhỏ hơn bàn tay của cô lúc trước.

- Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?

Một giọng trẻ con thoát ra từ thanh quản cô, cả giọng cũng thay đổi.

- Đây là giọng con bé nào thế? Akina ngạc nhiên

Không khí đang hoang mang không biết nên làm gì, thì đèn phòng bắt đầu bật sáng, chiếc rèm trắng bị người nào đó kéo qua. Trong một khoảng khắc khuôn mặt của người phụ nữ xuất hiện trước mặt cô, người phụ nữa có mái tóc màu đen tuyền, đôi mắt màu hạt dẻ. Bà khoác lên mình một chiếc áo choàng màu trắng. Trang phục này hình như không giống với các bác sĩ mà cô từng gặp, nhưng cũng quen thuộc nốt. Người phụ nữ nhìn cô, cô nhìn lại, hai đôi mắt chạm vào nhai. Hai con ngươi của người đối diện dần mở lớn, bắt đầu ngấn lệ. Akina không biết chuyện quái gì cả, người phụ nữ nào đây? Cạch! Cuốn sổ trên tay người phụ nữ rơi xuống đất nghe nền gạch, tất cả giấy tờ trong ấy rơi ra khắp nơi. Bà bước lại gần cô hơn, rồi bằng một cách nào đó, bà ấy ôm chầm lấy cô, khóc nức nở.

- Cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Tốt quá rồi! Hic…Hic.

Akina có thể cảm nhận được giọng nói và những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên áo mình. Theo phản xạ, cô cũng ôm lấy người phụ nữ. Tiếng khóc của người phụ nữ đã làm cho những người khác cũng chạy tới xem tình hình

- Xảy ra chuyện gì vậy Mia?

Hai mắt của mọi người dần mở lớn, kéo theo là tiếng thút thít. Họ đều mặc đồ giống với người phụ nữ tên Mia này.

Sau một hồi khóc tỉ tê, mọi người cuối cùng cũng định hình lại.

Mia buông Akina ra và nói:

- Mẹ là mẹ của con, con gái à!

Cô lập tức bị sốc với chuyện này, mặt cứng đơ, mí mắt giật giật.

“Ế, cái nồi niêu xon chảo gì cơ? Khoan đã, mình có mẹ ư? Lừa người, đây là lừa người.” Cô khóc thầm trong lòng.

Người phụ nữ trước mặt cô chưa từng quen biết, bây giờ lại xưng là Mẹ. Buôn bán người bất hợp pháp chăng? Não cô bây giờ chưa thể tải hết những gì vừa mới xảy ra. Akina ôm đầu, từ từ nhận thức lại vấn đề, ở đây không hề thấy có bộ phận máy móc hiện đại nào trong phòng cả, đồng phục bác sĩ thì khác so với cô từng thấy, thậm chí không có âm thanh của những cỗ máy nặng nề. Hình như đây là một nơi hoàn toàn khác so với thế giới cô từng sống. Thấy cô không nói gì, Mia khẽ chạm vào vai cô và nói:

- Con yên tâm, sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Con sẽ thích nghi dần thôi.

“Hả! Người nhà? Thích ghi? Là sao?”

Người phụ nữ tên Mia nói tiếp:

- Con đã sống thực vật suốt 4 năm nay. Mẹ là người luôn chăm sóc con từng ngày.

Như sét đánh ngang tai, Akina một lần nữa bị nhồi thêm một quả thông tin vào đầu.

“Ế, sống thực vật 4 năm. Ây da! Sai quá sai rồi, bà cô tôi ơi! Chẳng phải cô vẫn khỏe mạnh sao? Lúc trước còn cho bọn người máy mỗi tên một viên kẹo đồng mà.”

Akina vẫn giữ thái độ im lặng, chìm trong suy nghĩ.

Mia tiếp tục nói:

Có vẻ như con bé khá hoang mang, và chưa nhận thức được gì sau ngần ấy năm. Con bé lúc đó còn quá nhỏ. Haizzz.

Một lần nữa, Akina thoát ra khỏi suy nghĩ và bắt đầu cất cái giọng trẻ con của mình lên:

- Cô à, con là ai và chúng ta đang ở đâu vậy?

Mia khẽ mỉm cười:

- À, con là con gái mẹ, tên con là Saya Ishino, mẹ là Mia Ishino. Chúng ta đang ở bệnh viện lớn thuộc làng Cát, nơi nằm trong Phong Quốc.

Akina gần như bị đau tim khi tiếp nhận quá nhiều cú sốc trong một ngày.

“Gì chứ? Phong Quốc là quốc gia quái quỷ nào thế, làm gì có trên bản đồ thế giới? Còn nữa mình có họ tên rõ ràng mà, đâu phải con nhỏ tên Saya nào đó chứ!”

Mia lo lắng hỏi, khẽ vuốt tóc cô bé:

- Con không thích cái tên này sao?

“Bà cô của tôi ơi! Một cái tên không thể đẹp hơn à!”

Cô thầm nghĩ, nước mắt tuôn rơi, chấp nhận sự thật. Cô nở một nụ cười giả tạo

- Saya, con rất thích!

“Trời ơi! Mình như một con ngốc!”

Mia nở nụ cười thật tươi:

- Con thích thì tốt rồi!

Khi mẹ Mia đang làm thủ tục xuất viện, Akina vào phòng thay đồ. Bắt đầu tập hợp tất cả thông tin mà não mới tải được.

“Chậc! Phong Quốc… rồi làng Cát…À rể…”

Một tia sáng chợt lóe qua đầu cô. Đôi đồng tử vàng của cô mở lớn, cô vừa phát hiện ra một bí mật động trời:

“Cha mẹ thánh thần ơi! Mình xuyên không rồi! Xuyên vào một cuốn manga! Còn là Naruto nữa chứ!”

Cũng đã lâu lắm rồi, cô không được cầm cuốn truyện ấy lên nữa. Từ sau khi chiến tranh bắt đầu, mọi thứ đều bị phá hủy, đốt cháy, và vùi lấp dưới đống đổ nát. Lương thực còn không đủ nói chi đến dọc sách. Những cuốn truyện tranh lúc ấy thật là đắt giá làm sao! Akina thở dài một cái. Cô vẫn không thể mườn tượng được cái cảnh ngô hiện tại. Một loạt lo lắng xuất hiện trong đầu

“Vậy còn thế giới của cô thì sao? Nếu mình ở đây thì cái xác nằm nơi đâu? Không biết mọi chuyện ra sao rồi nhỉ? Hiko có làm sao không? Mọi người có bình an không? Bố sống như thế nào?...”

Đôi đồng tử màu vàng lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ nhỏ của căn phòng. Bầu trời nơi đây thật trong xanh, không bị nhiễm bẩn, không có khói độc. Akina lại gần hơn nữa, đưa tay che mắt. Đây là lần đầu tiên trong suốt 6 năm, cô được nhìn thấy ánh mặt trời. Nó thật đẹp và ấm áp. Cho dù chỉ là trong một cuốn truyện tranh, nhưng như vậy đã đủ lắm rồi. Đứng trước tấm gương lớn, bây giờ cô không còn là vị thiếu nữ mười sáu tuổi nữa mà thay vào đó là một đứa trẻ khoảng tầm bốn năm tuổi. Điều kì lạ phải nói ở đây là con bé giống y như đúc lúc Akina năm tuổi. Cả mái tóc lẫn màu mắt không thể sai được, giống như được quay lại thời gian 9 năm trước vậy. Cô thử lấy tay nhéo thật mạnh vào má mình một cái xem thế nào

“Má ơi! Nó đau.”

- Con gái, con thay đồ xong chưa.

Giọng mẹ Mia vọng ra từ ngoài hành lang.

- À dạ, sắp xong rồi ạ?

Cô đáp lại, mặc quần áo vào thật lẹ, sau đó trùm áo choàng ra ngoài. Làng Cát nằm một vùng sa mạc rộng lớn nên không thể tránh khỏi cái nóng cắt da cắt thịt. Trùm áo là biện pháp tránh nóng tốt nhất.

Khi cô thay đồ bước ra khỏi phòng

- Woa, dễ thương quá.

Một cô y tá chợt reo lên. Akina hơi ngượng vì đây là lần đầu tiên có người khen cô dễ thương. Mẹ Mia dắt tay cô đi ra khỏi bệnh viện, chợt một thứ khiến cô phải để ý đến. Ở bên kia sảnh có một nhóm người lạ mặt đang đứng đó. Họ mặc một bộ đồ bó sát, dài từ tay tới chân, khoác ra bên ngoài là một chiếc khoác. Hình như họ còn đeo băng trên trán nữa. Khoan đã! Kí hiệu đó nhìn rất quen. Akina đã từng nhìn qua cái hình đồng hồ cát đó. Cô chợt níu tay mẹ

- Có chuyện gì vậy con yêu?

- Họ là ai vậy mẹ? Họ mặc đồ lạ quá!

Nhìn theo hướng tay của cô con gái. Mia nhìn một lúc rồi quay sang nói:

- Họ là những Ninja làng Cát , nơi đây còn được gọi là Sa Ẩn Lý (Sunagakure no Sato). Họ đến đây để làm nhiệm vụ đấy con yêu!

Một luồn kí ức ào ạt chảy trong đầu Akina. Điều này chứng minh cô đã thực sự xuyên không.

- Có chuyện gì sao con?

Akina quay sang và lắc đầu:

- Không có gì đâu ạ! Hì Hì.

Rồi họ tiếp tục đi về phía cổng bệnh viện. Cánh cổng bệnh viện mở ra, một cuộc sống mới bắt đầu. Từ nay cô sẽ là Saya Ishino và bắt đầu khám phá thế giới ninja đầy thú vị. Sẽ không còn khối sắt kim loại, súng máy, bầu trời đầy khói, mà thay vào đó là một thế giới hoàn toàn mới- Thế giới của các Ninja.

“Nhưng mình vẫn không thể nào chịu được cái tên ấy. Chán thật sự mà!”