Chương 47: Rốt cuộc cô muốn làm gì
Trong lớp học chỉ có ba người, Hứa Thu lại không phải kẻ mù, cô nhìn rất rõ khuôn mặt của hai người này.
Cho dù là về tuổi tác hay là cách hai người nói chuyện với nhau thì đều có thể nhìn ra được, người đàn ông tóc vàng lớn tuổi hơn này chiếm địa vị lãnh đạo, hiểu biết nhiều thông tin hơn.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm gì rồi.”
Lần này, hệ thống sử dụng thiết bị phát thanh trong lớp học để thực hiện thông dịch đồng thời cho Hứa Thu.
Quỳnh nghe thấy ngôn ngữ liên bang quen thuộc thì kinh động nhìn cô.
Hứa Thu nhắc lại một lần “lời thì thầm” của hai người này lúc mới đến, để chứng tỏ rằng cô không hề biết gì.
Nụ cười của cô nhìn trông vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến Quỳnh nhìn ra được vài phần sởn gai ốc.
Dẫu sao thì lúc trước hai người vẫn đang bàn bạc ra tay với cô, nếu như cô đã biết thì sao có thể nở nụ cười thân mật với hai người họ như vậy được.
Không lẽ là vì bây giờ họ bị nhốt trong số cát đặc biệt này, cô muốn xâu xé họ.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Quỳnh, người đã cử động tay và chân ngay từ đầu, đã phát hiện ra rằng giờ đây anh ta hoàn toàn mất khả năng cử động, tất cả các bộ phận bên dưới cổ của anh ta bị mắc kẹt trong một bãi cát lún kỳ lạ, như thể anh ta đã rơi xuống một đầm lầy.
Các vũ khí và thiết bị liên lạc mà anh ta đang đeo trên người đều đã bị người ta lấy xuống.
Tất cả vũ khí sát thương đều được Hứa Thu niêm phong và đặt trong căn phòng nhỏ của cô, nơi đám trẻ không được phép vào.
Lấy cái thùng bỏ vào trong đó, treo một chiếc khóa nhỏ do hệ thống sản xuất, đặt nó dưới gầm giường.
Về phần những thiết bị liên lạc trên người những người ngoài này, chúng đều bị hệ thống 008 của cô ăn vào bụng.
Những vật phẩm tượng trưng cho nền văn minh và công nghệ của thời đại này, đều có thể trở thành năng lượng hữu ích cho 008.
Nhưng những thứ cùng loại chỉ có thể thắp sáng một cuốn sách ảnh.
Cho dù Quỳnh có cơ thể cường tráng, cơ bắp săn chắc, nhưng trong tình trạng như thế này, anh ta chính là phế vật mặc cho người ta xâu xé.
Con ngươi của người đàn ông đảo một vòng: “Bụng của tôi rất đói, tôi muốn ăn đồ ăn.”
Dẫu sao thì anh ta cũng là người đàn ông trung niên láu lỉnh, xảo quyệt hơn nhiều so với Đường Nạp Đức trẻ tuổi, ăn đồ ăn thì cũng cần phải dùng đến tay nhỉ.
Lúc trước do anh ta quá khinh địch, mới nhanh chóng rơi vào trong tay cô gái nhỏ yếu đuối này.
Nhưng chỉ cần cho anh ta cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ chuyển ngược tình thế.
Bên trong cổ tay anh ta còn giấu một ít thuốc gây tê, lần này, anh ta nhất định sẽ không bị ai ảnh hưởng.
Thế nhưng điều khiến anh ta không thể ngờ đến chính là Hứa Thu vẫn chưa lên tiếng thì Đường Nạp Đức đã phá hỏng dự định của anh ta rồi.
“Chúng tôi đến đây chính là phụ trách thu thập xương cốt của nhân viên trông trẻ, nhưng lúc đến cô vẫn còn sống rất tốt, vì để tránh phiền phức, chúng tôi chỉ có thể nghĩ cách đưa cô vào những nguy……vào khu vực của đám trẻ đó, đợi sau khi cô chết rồi thì chúng tôi mang xương cốt của cô về phục mệnh.”
Dù sao thì cũng đã ra tay rồi, có nói những lời hiểu lầm gì nữa thì cũng xem hai bên đều là kẻ ngốc.
Những gì anh ta nói đều là sự thật, đây chính là nội dung mà lúc trước Quỳnh đã nói với anh ta.
Nhưng mà Đường Nạp Đức cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên vẫn che giấu một ít nội dung.
Chẳng hạn như, nếu như Hứa Thu không phối hợp thì họ trực tiếp ra tay.
Lúc Đường Nạp Đức vừa dứt lời thì anh ta bị người bạn đồng hành của mình liếc một cái.
Đường Nạp Đức biết, trong mắt đối phương, có lẽ anh ta đã trở thành kẻ phản bội rồi.
Người thanh niên tóc nâu đỏ nở ra nụ cười có vài phần cay đắng: Lúc trước Quỳnh hôn mê bất tỉnh, cho nên hoàn toàn không biết, người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn không phải như họ nghĩ.
Chưa kể cô thả những đứa trẻ đó ra ngoài, mà còn chung sống với đám trẻ đó rất tốt.
Cho dù cô đã dùng thủ đoạn gì, nhưng những người đứng sau biết được tình hình như thế này, nhất định sẽ không lập tức tiễn Hứa Thu đi.
Mặc dù anh ta vẫn còn rất trẻ, nhưng so với Quỳnh không biết tình hình thì Đường Nạp Đức đã nhìn thấu hiện thực từ lâu.