Chương 46: Thật ra em cũng không có lợi hại như thế đâu

Chương 46: Thật ra em cũng không có lợi hại như thế đâu

Dưới bảng đen có lắp một máng cát khoảng chục cm, cát rơi vào máng cát, Hứa Thu có thể sử dụng tùy ý, không chỉ tiện lợi mà còn tiết kiệm năng lượng và thân thiện với môi trường.

Không giống như khi Hứa Thu còn nhỏ, giáo viên ở trên bục giảng giảng bài, không tránh khỏi phải ăn một đống bụi phấn.

Mỗi một thứ trong lớp học, đều do đám trẻ tự tay tham gia chế tạo mà ra.

Hứa Thu không thể bảo đảm mỗi đứa trẻ đều rất nghe lời, làm như thế ít nhất sẽ khiến chúng trân trọng một chút đối với đồ đạc trong lớp học.

“Cô rất vui, hôm nay cô có buổi họp lớp đầu tiên tại lớp cùng mọi người và tham gia buổi lao động đầu tiên cùng mọi người. Lớp học có thể trở nên như bây giờ, không thể tách rời công sức của mỗi bạn trong lớp.”

Hứa Thu nhìn sang chú rắn lục nhỏ: “Đầu tiên cô muốn biểu dương bạn học Thanh Sa, lúc cô gặp phải nguy hiểm, là Thanh Sa đã dũng cảm lao ra, cứu cô thoát khỏi nguy nan, nếu như không có bạn ấy, có thể tối hôm nay cô không có cách nào bình yên đứng ở đây được.”

Hệ thống không phục mấy, lên tiếng: [Không có cậu ấy, tôi cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.]

“Thật ra em cũng không có lợi hại như thế đâu.”

Chú rắn lục nhỏ được khen đến ngượng ngùng, cậu bé lắc lắc cái đuôi, rắn lục nhỏ ngượng đến mức thành rắn đỏ rồi.

“Đương nhiên, nếu như không có sự giúp đỡ của những bạn khác, trận đấu này cũng sẽ không kết thúc nhanh như vậy.”

Có hệ thống phiên dịch, Đường Nạp Đức đương nhiên có thể hiểu mỗi một câu nói của Hứa Thu.

Anh ta rất muốn lườm mắt, chiến đấu ở đâu chứ, rõ ràng là hai người họ bị dọa, bị treo lên đánh, đây rõ ràng là sự nhục nhã đơn phương.

“Cô còn muốn biểu dương bạn học Châu Nương, rửa bát đũa là một chuyện vụn vặt vất vả, nhưng dưới sự giúp đỡ của bạn học Châu Nương, cô lại có thể rửa sạch bát đũa của mọi người một cách nhanh chóng.”

Da mặt của Châu Nương mỏng, khuôn mặt trắng nõn rất nhanh đã chuyển thành màu đỏ ửng.

“Đương nhiên rồi, nếu như không có sự giúp đỡ của bạn học Lị Lị, mọi người cũng không có cách nào dùng được bát đũa, chúng ta hãy vỗ tay cho Lị Lị nào.”

Bát đũa của đám trẻ đều được làm mới, nguyên liệu là những người máy bị bỏ rơi chất đống ở sân sau.

Hứa Thu chọn ra một vài tấm kim loại không dùng đến, sau đó dựa vào ngọn lửa của Lị Lị để hơ cho tan chảy và tạo hình.

Bát đũa, muỗng thìa đều được Lị Lị lợi dụng số kim loại này làm ra.

Tại đại hội tuyên dương này, Hứa Thu đã khen ngợi đám trẻ một lượt.

Ngoài những lời khen ngợi, cô còn tặng cho đám trẻ một món quà, cô dùng hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi của đám trẻ để may chiếc túi nhỏ bằng lòng bàn tay.

Đợi đến khi đại hội tuyên dương kết thúc, mỗi đứa trẻ đều biểu hiện rất vui vẻ.

Dưới sự giám sát của lớp phó kỷ luật, đám trẻ về lại ký túc xá của mình và nghỉ ngơi.

Hai chú dơi nhỏ kiểm tra công tắc nguồn năng lượng của nhà trẻ, trong khi Hứa Thu kéo ghế đến chỗ hai tác phẩm điêu khắc bằng cát đã thức dậy.

Vui vẻ tiễn đám trẻ về hết rồi, cuối cùng cô cũng có thời gian xử lý hai tên phiền phức này: “Nói đi, hai người đến nhà trẻ rốt cuộc là có mục đích gì.”

Câu hỏi của Hứa Thu chưa có được câu trả lời ngay.

Quỳnh sau khi tỉnh lại thì hung hãn liếc nhìn Đường Nạp Đức một cái, dường như đang oán trách sự hiền hậu nhân từ của anh ta.

Nếu như Đường Nạp Đức không mềm lòng như vậy thì anh ta đã xong việc đi về rồi, làm gì bị nhốt đến nơi tồi tàn cũ nát như thế này, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.

Đường Nạp Đức bị liếc lườm làm cho ngây người, ngay sau đó không nói nên lời mà nhìn Quỳnh.

Cho dù anh ta không hiền hậu nhân từ, Quỳnh cũng không làm được gì Hứa Thu mà.

Lúc trước Quỳnh lại ngã xuống rất nhanh, hoàn toàn không biết rốt cuộc anh ta đã gặp phải thủ đoạn thâm độc của ai.

Nếu như phát hiện những phần tử nguy hiểm trong nhà trẻ đều chạy ra thì anh ta dám cá, cái tên Quỳnh bụng dạ nham hiểm này chạy nhanh hơn ai hết.