Chương 120: Cơ Duyên.

“Mẹ nó, nói đi là đi không để cho người ta chuẩn bị gì cả, đúng là không có nhân quyền mà!” Nam Phong sờ cái mông ê ẩm của mình và lẩm bẩm nói.

Trước mặt hắn lúc này chính là một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng lại vô cùng tươi đẹp, hùng vĩ, những dòng xuối chảy róc rách qua từng khe nước, rừng núi mập mờ sau những áng mây, linh khí đậm đặc trôi nổi khắp nơi trong không khí.

Nơi này chỉ có thể phác họa bằng một câu “Nhân gian tiên cảnh” mà thôi.

Đối với một người bình thường khi đi vào đây chỉ cần hít vào một ngụm không khí cũng đủ xua tan toàn bộ mệt mỏi, phiền não và tăng cường tuổi thọ, còn đối với võ giả thì đây chính là một thiên đường tu luyện hoàn mỹ, làm chơi ăn thật.

“Thật không ngờ thần thông của người này lại kinh khủng đến vậy, vẫy tay một cái là có thể đưa ta đến một nhị thứ nguyên khác! Không biết nơi này như thế nào được hình thành ra?” Nam Phong như một con nai vàng ngơ ngác, hắn ngóc đầu nhìn xung quanh, mắt sáng như nhặt được chân bảo.

Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy một nơi nào đẹp đến như vậy, nếu để so sánh với sư môn của mình thì chính là tiểu vu với đại vu.

“Thế nào, nơi này được chứ?” Không biết từ lúc nào tàn hồn thần bí đã xuất hiện ngay sau lưng của Nam Phong và hù dọa cho hắn một cái giật nảy mình.

“Ôi, hù chết tâm hồn yếu đuối này! Người này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ vậy, lại còn tỏ vẻ đắc đạo cao nhân nữa chứ, đúng là thể loại mà ta ghét nhất!” Nam Phong ôm lấy ngực của mình thở dốc, chắc đợt này hắn phải về kiểm tra lại tim mạch xem có xảy ra vấn đề gì không nữa.

Ổn định lại tâm trạng Nam Phong nở nụ cười lấy lòng: “Nơi này quá tuyệt, hơn rất nhiều những danh lam thắng cảnh mà tiểu bối từng biết, kể cả những địa danh nổi tiếng trên “Huyền Linh đại lục” cũng không bằng một phần vạn nơi này!”

Mặc dù có chút lấy lòng nhưng cũng chính là suy nghĩ thật lòng của hắn, hắn không nghĩ ra phải thần thông cỡ nào mới có thể kiến tạo ra được một nơi như vậy.

“Nơi này là…”

Tàn hồn thần bí chắp tay sau lưng rồi nói: “Đây chính là một không gian khu vực do ta dùng thần thông khai mở! Ta đã dùng thần thông của mình để tách một mảnh tiên địa trên Tiên giới ra và tế luyện nó thành một tiên bảo, vậy nên nơi này chính là thiên đường dành cho những người tu luyện!”

“Vãi thật, cắt hẳn một vùng tiên địa để luyện chế thành Tiên bảo, mặc dù ta không rõ Tiên bảo là gì nhưng cũng không hề tầm thường chút nào, nó phải mạnh hơn linh bảo rất nhiều lần!” hắn giật nảy mình thầm nghĩ sau đó lại thở dài.

“Haizz! Một cái linh bảo trung phẩm thôi mà lão cái bang đã ôm nó như bảo vật trấn phái rồi, vậy một cái Tiên bảo phải quý giá đến cỡ nào cơ chứ?”

Tà niệm của Nam Phong bỗng chốc nổi lên, hắn muốn độc chiếm cái “Tiên bảo” này nhưng suy nghĩ một hồi thì lại thôi, đùa à, sợ còn chưa động vào đã bị người này tát chết rồi.

“Đúng là đã thèm mà chỉ được nhìn ngắm, còn có điều gì tồi tệ hơn nữa đây!” Hắn khóc thầm trong lòng.

May mà tâm chí của hắn còn tốt chứ để kẻ khác nhìn thấy thì dù cho có phải mất mạng cũng muốn đánh cướp bằng được.

Trông thấy biểu hiện khác lạ của Nam Phong thì tàn hồn thần bí này đoán ra ngay, hắn ta tủm tỉm cười rồi nói vu vơ: “Thèm không?”

“Thèm vcl!” Trong vô thức Nam Phong nhanh chóng trả lời nhưng rồi hắn chợt nhân ra mình đã lỡ mồm nên vội “hì hì” cười: “Tiền bối nói đùa, vãn bối nào dám mơ tưởng đến cái tiên bảo này chứ!”

Tàn hồn thần bí thở dài lắc đầu: “Nếu là mấy vạn năm trước mà gặp được ngươi thì ta cũng không keo kiệt như vậy, chỉ là một cái trung phẩm tiên bảo còn chưa lọt vào trong mắt của ta! Haizz! Vật đổi sao rời không ngờ một đời cường giả quát tháo thiên địa như ta nay lại phải dựa dẫm vào một cái trung phẩm tiên bảo để tồn tại!”

“Người này dường như có rất nhiều chuyện xưa trong lòng, chỉ không biết phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể đánh ngã được vị này, khiến cho hắn chỉ còn sót lại một phần tàn hồn và sống lay lắt trong một cái Tiên bảo?” Nam Phong tự hỏi trong lòng, đối với một phá khí sơ kỳ như hắn thì những chuyện như vậy quá là xa vời, củng cố thực lực mới chính là mục tiêu trước mắt của hắn.

“Không nói đến chuyện cũ nữa, ta mang ngươi đến đây để tu luyện nâng cao cảnh giới cùng với cảm ngộ thiên địa!” Nam Phong chờ đợi vị này nói đến chuyện cũ của mình nhưng dường như tàn hồn thần bí cũng không muốn nhắc quá nhiều về nó.

“Vậy sao? Thế thì tốt quá, vãn bối có cảm giác tu luyện ở đây nhanh gấp trăm lần so với “Huyền Linh đại lục”!” Nam Phong vui sướng reo hò, hắn cảm giác đây chính là thiên đại cơ duyên của mình.

“Còn phải nói, không phải võ giả nào cũng được như ngươi đâu, được tu luyện trên một mảnh bảo địa như vậy!”

Nam Phong vui mừng như mở cờ trong bụng, được tu luyện ở một nơi như thế này thì còn gì bằng nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối khi không được vác cái “Tiên bảo trung phẩm” này theo bên người, nếu không còn vui mừng hơn thế nữa.

Tàn hồn thần bí híp mắt của mình lại rồi nói tiếp: “Không những thế nơi này thời gian trôi đi so với bên ngoài gấp mấy chục lần, nghĩa là một ngày bên ngoài phải bằng chục ngày ở trong đây!”

Nam Phong vui sướng đến độ nhảy cẫng lên: “Vậy thì chẳng phải ta ngồi ở đây một năm thì ở ngoài kia mới chỉ trôi qua một tháng thôi à, thế thì cũng quá là bá đạo rồi!”

“Ha ha, như thế vẫn chưa phải là tác dụng lớn nhất của nó!” Tàn hồn tỏ vẻ cao thâm nói lấp lửng như muốn khiêu khích sự nhẫn nại của Nam Phong.

“Đó là gì vậy, tiền bối nói cho ta nghe đi chứ để lâu hồi hộp muốn chết!” Tu luyện nhanh gấp trăm lần, thời gian nhanh gấp chục lần mà còn chưa phải là tuyệt nhất vậy thì cái “tuyệt nhất” kia còn kinh khủng đến cỡ nào chứ, hắn không đủ nhẫn nại nữa rồi.

“Đó là…” Người này không trả lời luôn mà cố kéo dài thanh âm của mình khiến cho Nam Phong chửi rống trong lòng nhưng không dám phát ra thành lời, nín nhịn đến độ mặt mũi đỏ tía tai.

“Nơi này dùng Tiên khí quán thể có thể thay đổi thể chất của một võ giả và biến kẻ đó trở thành Tiên thể, nếu là một sinh linh bản địa trên tiên giới thì đây chỉ là một cái tác dụng gân gà nhưng đối với một võ giả hạ giới thì đây chính là một thiên đại cơ duyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu!”

Bùng nổ, bùng nổ thật sự, tác dụng này cũng quá là bá đạo đi, hắn đã từng đọc trong vô số sách cổ thì biết những người mang Tiên thể có đến bảy phần mười cơ hội độ kiếp thành công, còn tốc độ tu luyện thì miễn bàn, nhanh như tên lửa.

Không phải nói đâu xa “Tiên thiên huyết mạch” của Agnes cũng là một dạng tiên thể, nói đúng hơn là bán tiên thể mà có thể tu luyện nhanh một cách chóng mặt như vậy thì “Tiên thể” thật sự phải bá đạo đến cỡ nào.

“Hừm! Được rồi không nói nữa, ta sẽ ra ngoài còn ngươi hãy ở đây tu luyện đến khi nào đạt đến cấp độ “Hóa khí kỳ” thì cơ duyên này cũng chấm dứt, coi như đó chính là đền bù tổn thất của ta dành cho ngươi!”

Nam Phong nghiêm túc chắp tay cúi đầu thật sâu và nói: “Kể cả như vậy thì cũng không thể nói là đền bù tổn thất được, dù sao “Khấp Linh huyết mộc” cũng là của tiền bối, coi như vãn bối chém giết nó thì người tạ lỗi vẫn phải là mình! Ân tình này Nam Phong xin nhận!”

“Ừm! Tiểu tử, coi như là người có lòng, ngươi hãy nhớ những gì mà mình nói ngày hôm nay, được rồi, ta ra ngoài còn ngươi hãy tu luyện đi!”

Nói xong tàn hồn nhanh chóng vạch ra một đường trong không khí rồi chui vào trong đó.

Chỉ còn lại Nam Phong một mình với mảnh địa bảo khổng lồ này, hắn không nhịn được mà hét lên một cách sung sướng: “Ha ha! Thời điểm của Nam Phong ta đến rồi! Đợi đấy, ta sẽ trở về và hù dọa cho lão sư phụ tiện nghi kia một phen hết hồn!”

Trong không gian, tàn hồn thần bí vẫn chưa biến mất mà chỉ dấu mình ở một góc và theo dõi mọi hành tung của Nam Phong, người này nắm chặt bàn tay mờ ảo của mình lại và sung sướng nói: “Cuối cùng cũng được, tên thần linh đáng ghét kia hãy đợi đấy, ta mặc dù không biết kế hoạch của ngươi là gì nhưng “Trường sinh đế” này sẽ phá hủy nó!”