“Đây… đây là đâu?”
Trước mắt hắn lúc này chính là khoảng không đen tối, lạnh lẽo.
Nam Phong lắc nhẹ cái đầu của mình, hắn nhìn ngó xung quanh một hồi nhưng không hề trông thấy một thứ gì cả.
Thứ duy nhất mà hắn còn nhớ trước khi bị đưa đến đây chính là hắn đã gặp được một thần hồn bí ẩn và bị kẻ đó đưa đến nơi này.
“Mẹ nó, sao số mình đen như vậy chứ, rõ là mạnh nhất ở thế giới này rồi lại còn lòi ra một kẻ mạnh hơn nữa! Đúng là đi ra ngoài không bói quẻ mà!” Hắn không nhịn được mà tự hỏi lại nhân sinh của chính mình.
Một giọng nói uy nghiêm bỗng dưng xuất hiện trong không khí cắt đứt dòng suy nghĩ của Nam Phong.
“Ha ha! Ta biết ngay là ngươi đang rất bực tức trong lòng mà! Không sao, không sao, ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi! Đây là một hồi tạo hóa và nếu ngươi có thể nắm bắt được nó thì sẽ là sự trợ giúp rất lớn đối với ngươi sau này!”
Thần hồn bí ẩn vừa nói ánh sáng vừa lan tỏa khắp ngõ ngách xung quanh và biến nơi này từ một khu vực đen tối, lạnh lẽo nay trở lên tươi sáng một cách dị thường.
Nam Phong cảm thấy nghi ngờ về độ chân thật trong lời nói của người này, dù sao thì từ luyện thế kỳ đến hóa khí kỳ hắn có thể tự tin đạt thành, nhưng từ hóa hồn cảnh, pháp thân cảnh hay thậm chí là Nguyên anh hắn cũng không thể nắm chắc 100%.
Kể cả những cường giả Nguyên Anh cũng không dám nói rằng họ có thể giúp cho một người khác bước vào cảnh giới giống như mình, để đạt đến cảnh giới đấy không chỉ phụ thuộc vào số lượng Linh khí có trong cơ thể mà còn cần cả cảm ngộ thiên địa, cũng từ đó mà phân chia ra tư chất của từng võ giả.
Ngay đến lão cái bang với thiên tư chác tuyệt của mình mà cũng còn kẹt lại tại Pháp thân cảnh không thể tiến tiếp, trừ phi gặp được một hồi cơ duyên to lớn nào đó.
Nam Phong biết sở dĩ hắn có được thành quả như ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào hệ thống, thế nhưng những tầng cảnh giới sau này thì phải dựa vào chính mình, trừ phi hắn đi theo con đường của lão cái bang và giống như lão bị kẹt tại Pháp thân cảnh đỉnh phong.
Những thông tin của hắn tạm thời chỉ có thể dừng lại ở Nguyên Anh kỳ mà không nghĩ tới vị đang nói chuyện với hắn lúc này chính là một người ở cảnh giới cao cấp hơn rất nhiều.
Đối với hắn là một chuyện không thể nhưng đối với người này thì chỉ như một lần hít thở.
Với lại tàn hồn thần bí đã nhận định rằng Nam Phong có quan hệ mật thiết với người kia, thế nên không thể nào mà thành tựu trong tương lai của hắn lại kém cỏi được.
“Không biết ngài là ai, vì sao lại muốn ban cho tôi “tạo hóa” chứ?” Nam Phong vẫn cảm thấy nghi ngờ, hắn không tin tự dưng một chiếc bánh ngọt cứ thế rơi trên đầu mình.
Hắn sẽ không tự cho rằng mình giống như mấy tên nhân vật chính trong tiểu thuyết kia đi ra ngoài cũng gặp được truyền thừa cường giả, nhặt được thiên tài địa bảo, “không công bất thụ lộc”.
Người này liên tục thấy Nam Phong nghi ngờ mà không tỏ ra tức giận, hắn tiếp tục nói: “Như đã nói từ trước, ta chỉ muốn đền bù lại tổn thất lúc trước mà thôi, một phần cũng là vì duyên phận, tính cách của ta ái tài nên rất yêu thích những thiên tài trẻ tuổi!”
Nam Phong vẫn không cho là đúng, không có mục đích trong đó thì hắn không tin, thế nhưng nếu đạt được thứ gì tốt từ người này thì hắn cũng không chê.
“Cứ coi như là tôi tin đi, vậy thì có thể hỏi ngài một câu được không?” Nam Phong đưa ra thỏa hiệp, hắn biết nếu làm vị cường giả này thẹn quá hóa giận thì lại mất khôn.
“Là gì?”
“Có thể nói cho tôi biết ngài là ai được không? Với lại xin tự giới thiệu tôi tên là Vũ Nam Phong, năm nay mười tám cái xuân xanh, là người chuẩn Việt Nam!”
“Ha ha! Tên của ta sao, đã quên từ rất lâu rồi, chỉ nhớ rằng bọn họ thường gọi ta là “Trường sinh đế”! Tất cả những thứ này đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, mọi thứ đều trở thành quá khứ!”
Người này cười to một tiếng sảng khoái, đã rất lâu rồi không còn có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như thế cả, chắc là kể từ lúc hắn bước lên bài vị và trở thành đế tôn đứng đầu vạn vật cai quản thiên giới.
“Trường sinh đế? Vậy người này là một cường giả Nguyên Anh? Không giống, Nguyên Anh kỳ cũng không dám xưng đế, chẳng lẽ… vị này thế mà lại là cường giả trong truyền thuyết kia!”
Nam Phong rung động trong lòng, tin tức này quá lớn đối với hắn, đã bao lâu rồi “Huyền Linh đại lục” không còn xuất hiện cường giả cảnh giới này nữa.
Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy sôi sục trong lòng, nếu như đạt được một phần truyền thừa của người này thôi thì hắn cũng có thể dễ dàng đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
“Có thể cường giả như vậy sẽ không lừa dối mình và thật sự nổi lên một phen ái tài!” Nam Phong tự nhủ trong lòng.
“Có phải ngài đã…”
Không đợi hắn nói hết câu thì tàn hồn thần bí này nhìn hắn đầy thâm thúy và đáp lại: “Ta chắc rằng cậu cũng phần nào đoán ra được rồi! Đúng vậy! Ta chính là người đã vượt qua Nguyên Anh và đạt đến cái cảnh giới kia mà người ở “Huyền Linh đại lục” các ngươi vẫn thường nói!”
“Cái… cái gì? Ngài nhận ra tôi đến từ “Huyền Linh đại lục” chứ không phải là thế giới khác?” Nam Phong thật sự sốc, nếu vị này đạt đến cảnh giới kia hắn đã bất ngờ rồi, nay còn biết được hắn đến từ “Huyền Linh đại lục” nữa, đó mới thật sự khiến cho Nam Phong cảm thấy bất ngờ tột độ.
“Đúng vậy! Ngươi mang theo khí tức đến từ nơi đó, nếu không phải là cư dân bản địa thì cũng là đã từng xuất hiện ở đấy! Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chính là một “Xuyên không giả”, một người có thể xuyên qua các thế giới!”
Nam Phong há hốc mồm, thân phận xuyên không giả của hắn mà cũng được người này nói ra chứng tỏ vị này không chỉ là cường giả bình thường, rất có thể đã tiếp xúc với những bí mật mà người khác không biết.
“Vậy… vậy tôi có thể hỏi ngài một câu cuối được không?”
“Hỏi đi, ta sẽ trả lời cho ngươi!” Người này đáp lại một cách sảng khoái, đã rất lâu rồi hắn không còn nói chuyện như vậy nữa, với lại những kẻ nói chuyện với hắn một không phải là cường giả cùng đẳng cấp thì cũng là những kẻ nơm nớp lo sợ, thật không giống tên này chút nào.
“Đúng là những tên đến từ thế giới hiện đại đều là những kẻ liều lĩnh, lỗ mãng, nếu là cư dân bản thổ có tên nào dám đứng ngang hàng nói chuyện với ta như vậy chứ, thật là giống ta hồi đó…” Người này hồi tưởng lại quá khứ của mình mà bật cười, hắn cũng từng có một khoảng thời gian như vậy bây giờ nhớ lại hồi ức ấy lại càng cảm thấy buồn cười trong lòng.
“Vậy sau khi đạt đến đẳng cấp đó có phải sẽ được phi thăng lên “Tiên giới”?” Đó cũng là câu hỏi mà hắn nghi vấn rất lâu, theo cổ tịch thì những người độ kiếp thành công và trở thành tồn tại trên Nguyên Anh đều sẽ đến một nơi nào đó.
“Đúng vậy, linh giả khi độ kiếp thành công có thể phi thăng lên “Tiên giới” hoặc “Ma giới”! Những người phi thăng lên “Tiên giới” đa phần đều tu luyện công pháp chính quy, còn những người phi thăng đến “Ma giới” đa phần tu luyện công pháp tà ác, đạt được thành tựu nhanh chóng!” Người này từ tốn trả lời.
“Nếu nói như vậy thì chắc ngài là người đã từng phi thăng lên “Ma giới” rồi!” Nam Phong nói ra phỏng đoán của chính mình.
Người này nghe Nam Phong nói như vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Ồ! Tại sao ngươi lại nói như thế?”
“Chẳng phải ngài đã cứu “Khấp linh huyết mộc” kia hay sao?”
“Ha ha! Rất tiếc ta lại phi thăng lên “Tiên giới” chứ không phải “Ma giới”!” Người này bật cười với suy đoán của Nam Phong
Câu nói của Nam Phong nghe thì vô lý nhưng lại vô cùng thuyết phục, nhưng rất tiếc hắn đã đoán sai.
“Ta muốn hỏi ngươi một câu, theo ngươi thì tiên ma là gì, chính tà là gì?” Người này âm trầm nhìn Nam Phong rồi nói, hắn muốn biết câu trả lời của kẻ này, đôi khi chỉ với một câu nói cũng có thể phỏng đoán ra được con người và tương lai của kẻ đó.
“Tiên sao, ma sao, chẳng phải tiên chính là những người tu đạo, còn ma là những kẻ tu ma công tà ác giết người không gớm tay?” Nam Phong ngạc nhiên trước câu hỏi của người này, chẳng phải câu trả lời có ngay ở trong câu hỏi hay sao, nếu không thì người ta phân chia ra ranh giới giữa Tiên và Ma làm gì cơ chứ.
Tàn hồn bí ẩn mỉm cười: “Vậy theo ngươi thì hễ giết người không gớm tay là một đại ma đầu, công pháp tà ác là thứ không nên tồn tại? Đối với ta công pháp không chia chính ma, chỉ có tâm của người đó là trường tồn, huống chi đâu phải tu ma mới có thể giết người, chẳng phải chính đạo cũng giết người không gớm tay hay sao?”
Tàn hồn thần bí đợi Nam Phong tiêu hóa hết những gì mà mình nói rồi mới tiếp tục: “Cũng giống như thế, tà mộc có thể giết người vậy những thiên tài địa bảo kia có khác gì, chúng cũng giết người nhưng là giết người không thấy máu!”
Nam Phong ngẩn người, cái gì mà “thiên tài địa bảo” cũng giết người cơ, vị tiền bối này có phải tu luyện đến váng đầu hay không, coi hắn là trẻ lên ba hay sao?
Biểu hiện của Nam Phong rơi hết vào tầm mắt của người này, hắn biết tên tiểu tử này sẽ không tin vào những gì mà mình nói, đến hắn nghe thấy như vậy cũng không dám tin, nếu không phải gặp được vị cao nhân năm đó và nghe ngài chỉ điểm thì hắn vẫn bất mê chấp ngộ với những gì mà mình biết và những gì mà mình cho là đã nhìn thấy.
Người này không giận không nguy, uy nghiêm tỏa ra, hắn muốn nói cho Nam Phong biết được thế gian này đôi khi không tốt đẹp giống như những gì hắn vẫn thường thấy.
“Những thứ “thiên tài địa bảo” đó chẳng phải cũng thu hút vô số những người tầm bảo hay sao? Bao nhiêu người đã chết vì đoạt được nó, bao nhiêu người vì đoạt được nó mà ngay cả bạn bè, người thân cũng có thể quay đầu phản bội! Vậy cớ sao lại không thể nói những thứ “thiên tài địa bảo” kia giết người, vì nó cao quý hơn tà vật?”
Câu nói như đánh sâu vào tận linh hồn của Nam Phong và mở ra cho hắn một chân trời mới, nhận thức mới.
Người này tiếp tục nói: “Vạn vật trên đời đều có âm có dương, sinh mệnh con người đều có sinh có tử, có ác ma kinh khủng thì cũng có thiên thần cao quý, có kẻ ác thì cũng có người hướng thiện, chỉ có tu tiên đã vi phạm vào tất cả những điều đó và làm trái với đạo sinh lão bệnh tử, làm trái với quy luật âm dương, làm trái với quỹ tích của một con người, nó có thể biến một người tốt trở thành một đại ma đầu và cũng như một kẻ ác quay đầu hướng thiện!”
Người này nhìn Nam Phong rồi gằn giọng nói: “Vậy chẳng phải chúng ta, những kẻ tu tiên mới chính là mầm mống của hết thẩy tội ác hay sao? Vậy tại sao ngươi có thể tự mình quy về kẻ nào là tốt và kẻ nào là xấu, cũng như thứ gì nên được tồn tại hay không được?”
Nam Phong há hốc mồm, những luận điểm này thật vô cùng mới mẻ đối với hắn, làm thay đổi tất cả nhận thức về nhân sinh của hắn.
Choáng váng một hồi nhưng Nam Phong cũng nhanh chóng tỉnh lại, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, bỗng dưng hắn nhận ra và hét to: “Không đúng! Nhận thức của ta là của ta, tâm này của ta là của ta không ai có thể thay đổi được!”
Tàn hồn bí ẩn thấy Nam Phong nhanh chóng tỉnh lại trong cơn mê màng của tri thức thì mỉm cười hài lòng, hắn nói: “Đúng vậy! Những thứ mà ta nói là đều đúng nhưng cũng chỉ có thể tham khảo, chủ yếu chính là tâm cảnh của mỗi người, duy tâm của từng người, ý chí kiên cường định ra tất cả! Ngươi có thể thấu hiểu nhanh như vậy cũng không uổng công ta một hồi!”
Nam Phong toát mồ hôi, chỉ dạy của vị này thật quá kinh khủng, nếu gặp phải một kẻ với ý chí không kiên định thì chẳng phải sẽ lạc vào ma chướng của người này hay sao, cũng may là Nam Phong đã sống tận hai thế giới, một là thế giới hiện đại, hai là thế giới cổ đại “Huyền Linh đại lục”, mới có thể có được những nhận thức khác với người chỉ sống ở một nơi.
“Vậy đây chính là cơ duyên mà ngài nói đến?” Nam Phong cảm thấy tâm cảnh của mình vững chắc hơn rất nhiều, không nghi ngờ chính là nhờ những gì mà người thần bí này chỉ dạy.
Tàn hồn bí ẩn híp mắt cười: “Thứ này đã là gì, nó chỉ là màn khởi đầu mà thôi! Cơ duyên của ngươi bây giờ mới bắt đầu! Đến đi, thần thông của ta!”
Một lần nữa, trong không khí lóe lên một cái và cuốn lấy Nam Phong vào bên trong.
Tàn hồn cười nhẹ rồi nói: “Người đạt được truyền thừa của ta sẽ là người được chọn chứ không phải là cậu, nhưng gặp được âu cũng là duyên phận, mặc dù không đạt được những truyền thừa đấy nhưng một chút cơ duyên này thì ta vẫn có thể!”
Nói xong tàn hồn cũng nhanh chóng xoay người biến mất.