Chương 103: Giúp Đỡ.

Hạ chân xuống vùng đất an toàn, lúc này Nam Phong phải tính toán lại những gì nên làm trong thời đại này.

Theo lời nói của Yu Mina thì hắn có một sứ mệnh đặc biệt ở đây nhưng giờ vẫn chưa biết đó là gì.

“Mọi đầu mối đều không có, không biết nên tiến hành từ đâu đây?”

Người đàn ông may mắn sau khi chứng kiến khả năng siêu phàm của Nam Phong thì dần trở nên sợ hãi, mới một phút trước hắn còn xưng huynh gọi đệ với người này nay mọi thứ đều khác.

Tính mạng của hắn giờ đang nằm trong tay của người thanh niên hùng mạnh này.

Người đàn ông khép nép hỏi: “Chúng ta…nên làm gì bây giờ?”

Chứng kiến biểu hiện như vậy thì Nam Phong dần trở nên ngán ngẩm, hắn biết nhân tính của con người rất là phức tạp và hắn cũng không trách điều đó.

Dù sao, nếu ở trong hoàn cảnh như vậy thì hắn cũng có biểu hiện như thế mà thôi.

“Anh không cần phải lo lắng đâu, thế giới đã hỗn loạn như thế này rồi tôi cũng chẳng muốn làm hại gì anh cả!”

Mặc dù không muốn giải thích nhưng Nam Phong vẫn đưa ra một lời trấn an, không biết người này có tin hay không, nếu không thì hắn cũng đành chịu, hắn cũng không muốn dùng sự sợ hãi để khống chế người khác.

Người đàn ông trông thấy biểu hiện của Nam Phong thì cảm thấy can đảm hơn, dù sao hắn cũng là người nhìn vẻ mặt của người khác để sống qua ngày, thế nên hắn biết mình cần phải làm gì và những người như Nam Phong nên ứng phó như thế nào.

Người đàn ông này mạnh dạn nói: “Nếu chúng ta vẫn chưa có hướng đi thì hãy đến nhà tôi, vừa để tìm bước tiếp theo và vừa để xem gia đình tôi có an toàn hay không?”

Nam Phong hài lòng nhìn người này, xong hắn nói: “Vậy thì đi thôi, anh dẫn đường đi!”

Mặc dù đây là một chiều không gian song song khác nhưng đường phố Hải Phòng cũng không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ có thêm những đồn điền binh lính Trung Quốc mà thôi.

Nhà của người này không ngờ nằm trên đường lớn ở Lạch Tray, thời buổi giá cả thị trường leo thang, có nhà mặt đường đang rất là “hot” và nhất là ở những tụ điểm buôn bán, kinh doanh thì nó còn “hot” hơn nữa.

Đứng trước căn nhà cỡ trung được mua bằng tiền tích góp bao lâu, người này thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy may mắn khi là người tiến lại gần và cứu tỉnh Nam Phong, vì chỉ có vậy mà hắn mới có thể sống sót được trong trận đại loạn kia.

Bên trong căn nhà trống rỗng không một bóng người, dù sao lúc này cũng đang là giờ đi làm, đi học, thế nên vợ của hắn vẫn chưa về.

Tính ra người tên Vương Anh này khá là trẻ, chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi.

Hắn chưa có ý định có con ngay nên cũng cảm thấy may mắn, hắn không muốn con của mình sinh ra ở thời kỳ đen tối này, sau này nếu ổn định lại thì hắn mới tính đến chuyện đó.

Chớ trêu ngay dịch bệnh Zombie lại nổ ra, hắn không biết mình nên may mắn hay là xui xẻo nữa.

May mắn vì hắn đã bớt đi được một phần gánh nặng, lo lắng là vì không biết hắn còn có cơ hội được làm cha nữa hay không.

Hắn không phải là tuýt người ưa thể thao, mạo hiểm, thế nên những thời gian rảnh rỗi hắn thường giải trí bằng những tiểu thuyết trên mạng.

Thư mục truyện mạt thế cũng là nơi mà hắn xem nhiều nhất, hắn biết không thể nói trước được điều gì trong thời đại này và mình còn sống sót được cho đến lúc đó hay không.

Không thấy vợ của mình đâu Vương Anh thành khẩn nói: “Anh bạn, anh có thể đưa tôi đến chỗ làm của vợ được không?”

Nam Phong đắn đo, thực ra hắn chẳng có lý do gì để giúp đỡ người này cả, nhưng trong tu tiên thường hay nhắc đến việc duyên phận.

“Thôi thì coi như là kết một thiện duyên vậy!”

Nam Phong gật đầu đồng ý.

Chỗ làm này cũng không quá xa, cô vợ của Vương Anh đang làm giảng viên trong trường đại học Hàng Hải, mà nơi đó thì hắn rất quen thuộc.

Tình cảnh trường đại học rất loạn, tiếng thét, tiếng kêu cứu, tiếng gầm rú của quái vật vang lên khắp nơi.

Vương Anh nắm chặt tay của mình lại và lo lắng không thôi, thực ra nhà hắn ở Đồ Sơn ra đây làm việc và quen biết được một cô gái mà bây giờ đã trở thành vợ của mình.

Hắn biết nàng là một tiểu thư nhà ở thành phố, từ bé đến giờ rất ít khi gặp phải hoàn cảnh nào khó khăn, điều đó lại càng khiến cho hắn lo lắng hơn nữa.

Trường đại học Hàng Hải không phải là trường quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ chút nào, nó khiến cho Vương Anh mất rất lâu để tìm vợ.

“Tìm hết mọi lớp học rồi mà vẫn không thấy nàng ấy, hay là nàng ấy đang ở sân tập nhỉ?” Vương Anh đắn đo nói.

Nam Phong vẫn dùng thần thức để quan sát mọi thứ xung quanh, khi đạt đến phá khí kỳ thì thần thức của hắn bỗng trở nên hùng mạnh, lúc này hắn có thể cảm nhận được mọi thứ ở khoảng cách rất xa.

“Chúng ta thử ra sân vận động xem, tôi thấy có gì ở đó!” Nam Phong đưa ra lời đề nghị.

Vương Anh ngạc nhiên, hắn không biết làm sao mà Nam Phong có thể thần kỳ được như thế, biết được sự việc ở khoảng cách rất xa.

Chẳng lẽ, người này thật sự có tia X của Ultraman sao?

Gần đến nơi Nam Phong nhìn thấy một tốp tám người trong đó có năm trai, ba gái đang hốt hoảng bỏ chạy ra khỏi sân vận động.

Khi nhìn thấy hắn có người sợ hãi thét lên một tiếng: “Không phải lỗi của tôi!” rồi lại nhanh chóng chạy mất.

Vương Anh cảm thấy không ổn thì vội vàng tiến vào bên trong, Nam Phong đã chứng kiến hết thẩy mọi thứ nên cũng nhanh chóng đi vào.

Sau đó hắn lướt qua người của Vương Anh và đánh bay đám Zombie đang bâu lấy một cô gái.

Cô gái này được giải cứu nhưng vẫn không tránh khỏi tình trạng nguy kịch, khắp người toàn là vết cắn của Zombie, thậm trí vùng ruột cũng đã lòi ra ngoài.

Vương Anh sững sờ nhìn người vợ của mình, Nam Phong thì lắc đầu tiếc nuối, tình trạng như vậy thì đến hắn cũng không thể cứu nổi.

Ôm cô gái mà hắn trân trọng trong lòng, Minh Vương khóc nức nở, những giọt nước thi nhau lăn dài trên khóe mắt.

Cô gái dường như chưa chết hẳn, nàng hấp hối nói: “Anh ơi…em đau quá! Bọn chúng…bọn chúng đẩy em ở lại để có thể trốn thoát! Anh…em không muốn chết, không muốn chết!”

Vương Anh nắm chặt bàn tay của vợ mình và hét to: “Lũ súc sinh chúng mày, tao thề sẽ trả thù cả đám!”

Chút hơi thở cuối cùng, Minh Vương không thể làm được gì ngoại trừ nhìn người mình yêu ra đi, cái chết của nàng đã thức tỉnh hắn, thức tỉnh con người ẩn tàng bên trong.

Nam Phong thở dài đưa tay ra: “Đừng buồn nữa, dù sao thì cô ấy cũng đã chết rồi! Chúng ta nên nhanh chóng mai táng không thì cô ấy sẽ biến thành giống như bọn chúng!”

Minh Vương không nỡ nhưng lý trí cho hắn biết rằng mình không còn cách nào khác.

Sau khi chôn cất đàng hoàng, Nam Phong quay sang hỏi: “Bây giờ anh còn làm gì nữa hay không?”

Minh Vương nắm chặt bàn tay của mình lại và nói: “Cô ấy vẫn còn cha mẹ mình và tôi cũng vậy, tôi sẽ tìm ra họ và chăm sóc thật cẩn thận!”

Nam Phong quay người đi: “Vậy thì chúng ta nên tách ra ở đây thôi, chỗ của anh đến không giống của tôi!”

Minh Vương biết Nam Phong sẽ không đáp ứng tiếp tục đi theo hắn, dù sao thì hắn cũng chẳng làm việc gì to tát đối với người này cả, việc người này giúp đỡ hắn đã quá là nể mặt rồi.

Minh Vương cay đắng nói: “Vậy thì cảm ơn anh và cũng chào tạm biệt! Mong rằng chúng ta sẽ còn ngày gặp lại!”

“Mong là như vậy!”

Nói xong, Nam Phong nhún người một cái rồi bay mất, để lại một người đàn ông vừa mất đi tất cả đang chật vật tìm đường sống trong thế giới tối tăm này.