Chương 102: Ngày Khải Huyền.

Lúc mà Nam Phong tỉnh lại, hắn nhìn thấy mình đang ở trên một con đường lớn và mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên để nhìn hắn.

Có người tốt bụng tiến lại gần đưa tay ra và nói: “Này anh bạn, anh có làm sao không? Bây giờ Việt Nam đã rất là loạn rồi, nếu anh còn nằm ra giữa đường lớn nữa thì sẽ bị lính trung quốc bắn chết đấy!”

Nam Phong hồi tỉnh trở lại và đánh giá tình huống xung quanh, hắn nhìn thấy rất nhiều người trong đó cả binh lính của Việt Nam và Trung Quốc, dường như có một cuộc đổ bộ nào đó sắp diễn ra.

Người đàn ông tốt bụng vội kéo hắn vào trong, anh ta hạ giọng nói: “Anh bạn phải thật cẩn thận, binh lính Trung Quốc không tốt bụng đến thế đâu, dù sao thì bây giờ cũng đang trong tình cảnh biến động mà, không cẩn thận bọn chúng lại bắt cậu tòng quân thì nguy to!”

Dường như để chứng thực những lời nói của người đàn ông này, một binh lĩnh Trung Quốc tách ra khỏi đội ngũ và tiến lại gần Nam Phong.

Tên binh lính này giơ khẩu súng của mình ra chĩa thẳng vào hắn và nói với giọng Tiếng Việt lớ ngớ: “Ở đây đang có chuyện gì, các người định làm loạn à, có muốn vào trại hay không?”

Người đàn ông tốt bụng thấy thế liền nhanh chóng đỡ lời hộ Nam Phong: “Ngài quan gia xin đừng hiểu lầm! Đây chỉ là một cậu em ở dưới quê của tôi mà thôi, nó không may bị ngất vì trời nắng chứ không muốn gây phiền hà gì với các ngài!”

Vừa nói người này vừa dúi một ít tiền vào tay của tên lính Trung Quốc.

Tên lính Trung Quốc hắng giọng một cái rồi bỏ đi, dù sao thì hắn cũng không muốn làm to chuyện ở trên đất nước khác.

Mặc dù Việt Nam đã quy hàng và tham gia vào trận chiến này, thế nhưng hắn cũng biết, nếu làm chuyện gì quá đáng thì bọn họ sẽ một lần nữa lại vùng dậy.

Nam Phong không hề cảm thấy sợ hãi, đối với hắn thì quân đôi cũng không thể làm gì được hắn nữa.

Hắn quay sang dùng ánh mắt cảm kích nhìn người đàn ông vừa mới giúp mình: “Cảm ơn anh vì đã giúp tôi vừa rồi!”

Người đàn ông này xua tay nói: “Không sao, không sao, người Việt Nam vẫn nên giúp đỡ nhau, với lại tôi cũng ghét bọn lính Trung Quốc này! Nếu không phải chính phủ của bọn chúng quá mạnh và đã ép buộc được chúng ta quy hàng, thì tôi cũng muốn cầm súng lên và đánh đuổi bọn giặc cỏ này ra khỏi đất nước rồi!”

Sau đó, hai người như thân đã lâu cùng ngồi vào một hàng trà nước và tán nhảm với nhau, chủ yếu vẫn là người đàn ông này nói.

Người này kể về chiến tranh Trung – Mỹ, bên Mỹ có Nato và các nước Phương Tây làm đồng minh thì Trung quốc có Nga và sử dụng phương pháp cứng rắn để ép buộc các nước Phương Đông cùng tham gia vào cuộc chiến này, trong đó có Việt Nam.

Nam Phong cũng biết, mặc dù đất nước Việt Nam vẫn cho ra đời rất nhiều tinh anh, dũng sỹ, cùng với công nghệ tối tân mua được từ các nước phương Tây, nhưng khi chiến tranh thật sự nổ ra thì chúng ta vẫn là một bên yếu thế.

Nước láng giềng Trung quốc vẫn luôn lăm le tìm cách thôn tính người dân Việt, trong khi đó nước Mỹ lại ở quá xa bên kia bán cầu.

Nước xa không cứu được lửa gần thì việc phải lựa chọn giữa một bên là điều không thể tránh khỏi.

Hắn cũng ngạc nghiên khi Hàn quốc nghiêng về phía Mỹ nay cũng bị Trung Quốc thôn tính, đến ngay cả kẻ thù truyền kiếp của họ là Nhật Bản cũng bắt tay với nhau và bài trừ các nước Phương Tây.

Hầu như các nước khu vực láng giềng giáp ranh với Trung Quốc như Philipine, Thái Lan, Campuchia… khi bị gã láng giềng khổng lồ này triển khai thế tấn công thì chưa đánh đã hàng.

Với tình cảnh bốn bề thụ địch cho dù Việt Nam với ý chí kiên cường cũng phải khuất phục.

Binh lính Việt bị đưa ra tiền tuyến và chết ở đất khách quê người đông không kể xiết mà quốc hội lại không thể làm gì được, dẫu biết điều đó là một nguy cơ ẩn tàng nhưng vẫn không thể không đâm theo lao.

Tất cả mọi thứ Nam Phong được nghe dường như giống với lời kể của Yu Mina về trận đại chiến giữa những siêu cường quốc và cái ngày khải huyền đang tới gần.

Hắn vội vàng hỏi: “Lão huynh, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”

Người này dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Nam Phong, hắn không biết cái tên này có phải là từ sao hỏa xuống nữa hay không mà cái gì cũng mù tịt, nhưng rồi hắn vẫn trả lời cho Nam Phong: “Hôm này là thứ sáu ngày mười ba tháng chín năm 2018, cũng là năm đen đủi nhất của tôi!”

Nam Phong kêu lên một tiếng, sau đó hắn lầm bầm nói: “Vậy là ta bị truyền tống về quá khứ vào đúng cái ngày Khải Huyền sao?”

Sau đó, hắn quay sang chỗ người đàn ông và nói một câu không có mục đích: “Vậy thì anh sắp đen đủi hơn cho mà xem!”

“Nếu đúng như những gì mà Yu Mina từng nói thì còn khoảng 5 phút nữa là ngày Khải Huyền bắt đầu!” Nam Phong trầm ngâm, hắn vẫn chưa tính được bước tiếp theo vì mọi thứ đến với hắn quá nhanh trong khi hắn vẫn chưa nhận thức được sự việc.

Đài phát thanh bỗng vang lên một bản tin khẩn cấp.

“Đài phát thanh Việt Nam thông báo, cách đây 5 phút có một vụ nổ lớn diễn ra ngay trong lòng thành phố Matxcova – Nga khiến cho mọi thứ dần trở nên hỗn loạn. Các nhà chức trách đang tiến hành thống kê thiệt hại, con số có thể lên đến hàng trăm nghìn người…”

“Sắp đến rồi! Cơn ác mộng của loài người sắp đến rồi!” Nam Phong lẩm bẩm nói.

“Này anh bạn, anh có sao không vậy?”

Trong khi mọi người vẫn đang lắng nghe đài báo thì ở một góc nào đó có một người ngã nằm xuống đất, sự việc được phát hiện ra khi liên tiếp có người gục ngã.

“Ở chỗ tôi cũng có người bị ngất này!”

“Chỗ tôi cũng thế!”

Liên tục có người nằm xuống, không kể già trẻ, gái trai, hễ là con người thì đều có thể bị ngất đi.

Mọi người bắt đầu trở nên hoang mang, họ không biết có phải là một loại dịch bệnh gây nên việc ngất hàng loạt hay không.

Hầu hết mọi người đều tránh xa vì họ sợ mình bị phơi nhiễm nguồn bệnh, nhưng cũng có những người vẫn tiến lại gần để sơ cứu cho những người này, trong đó có cả nhân viên y tế và những người dân bình thường.

Người đàn tốt bụng cũng định tiến lên giúp đỡ thì bị Nam Phong chặn lại, người này có vẻ khó chịu với hắn: “Sao anh bạn lại không cho tôi giúp đỡ họ, chẳng phải mới lúc trước anh còn là người đang nằm ở dưới đất hay sao? Tôi thật thất vọng về anh!”

Nam Phong mặc kệ lời nói của người này mà chỉ hờ hợt đáp lại: “Những người này không có cơ may nào đâu, nếu anh muốn sống sót thì đừng tiến lại gần bọn họ! Tôi chỉ nói thế thôi còn quyền quyết định là thuộc về anh!”

Nam Phong cảm thấy hợp nhãn với người đàn ông này nên quyết định ngăn cản, còn nếu hắn ta không biết tốt xấu thì cũng chỉ có thể mặc kệ mà thôi.

Dù sao thì ngày Khải Huyền cũng là điều không thể tránh khỏi, có lẽ người này sẽ sống sót bây giờ nhưng tương lai thì không biết được, tất cả đều phụ thuộc vào số phận của mỗi người.

Người đàn ông cảm thấy ngờ vực nhưng giác quan lại cho hắn biết, hắn nên tin tưởng Nam Phong vì người này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của hắn sau này.

Một người đang nằm ở dưới đất bỗng bật dậy và tấn công người đang giúp đỡ họ.

Liên tiếp những sự việc như thế xảy ra khiến cho những người đang hoang mang nay còn thêm phần sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.

Mọi thứ dần trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông may mắn nhặt về một mạng không khỏi nuốt nước bọt, nếu hắn không nghe lời Nam Phong thì người đang nằm ở kia sẽ là hắn.

Những Zombie mới đầu đều rất yếu ớt nhưng độ hung hăng của chúng lại rất cao, virus Zombie khơi dậy bản tính khát máu trong mỗi con người và khiến cho họ không thể kiềm chế được mình mà tấn công người khác.

Người đàn ông may mắn thoát chết theo quán tính định bỏ chạy cùng dòng người xô đẩy kia nhưng trực giác lại một lần nữa nói cho hắn ta biết, hắn vẫn nên đi theo Nam Phong thì hơn.

Người này đứng sát gần lại Nam Phong khiến cho hắn không khỏi cười khổ, thôi thì cũng là duyên phận, giúp đỡ một người cũng chẳng là vấn đề to tát gì cả.

Một số Zombie không biết tốt xấu chạy đến tấn công Nam Phong thì bị hắn nhanh chóng tiêu diệt trong sự ngỡ ngàng của mọi người và nhất là người đàn ông đang đứng bên cạnh hắn.

Những con Zombie này không có tính khiêu chiến gì cả, với lại cơ thể của hắn đã vô cùng mạnh mẽ, vậy nên sẽ không sợ bị lây nhiễm dịch bệnh.

Có thể nói Nam Phong bây giờ là bất tử ở thế giới này, trừ phi bị dinh bom hạt nhân hoặc có kẻ nào đó mạnh mẽ hơn, không thì hắn chẳng sợ gì hết.

Bọn Zombie này quá đông khiến cho Nam Phong cảm thấy vẫn nên tránh đi thì hơn.

Nam Phong túm lấy áo của người đàn ông và nhún một cái bay mất.

Có những người vẫn đang mải mê chạy nhưng khi nhìn thấy Nam Phong bay lên trời thì đều trầm trồ thán phục.

“Đúng là thời thế loạn lạc, Zombie xuất hiện nay đến cả Ultraman cũng có luôn!” Một người không nhịn được thốt lên một câu.

“Thôi anh bạn, kể cả hắn ta có là Ultraman đi nữa thì cũng không có ý định gì cứu mình cả, vẫn nên chạy nhanh thì hơn!”