Chương 4: Nguyệt Viên Hoa Hảo

Tần Trăn đi đến một nhà ở tiểu khu, sau khi vào cửa ba người bên trong đều sửng sốt vài giây, sau đó cười ha ha, "Đây là đứa bé mà ba cậu nhặt về à?" nói xong đưa tay muốn nặn mặt.

Tần Trăn đẩy tay của Trương Đậu ra, "Nói gì đó, thằng bé nghe hiểu đấy." lại cúi đầu nói với Thẩm Nghê, "Chào người ta đi."

Bạn gái của Trương Đậu cười, "Cậu để thằng bé gọi như thế nào? Tớ không muốn ấn theo vai vế của cậu mà bị gọi là dì đâu." Cô vuốt cằm suy nghĩ một lát, "Gọi chị là chị Tư Gia nhé."

Vì vậy Thẩm Nghê gọi ba người kia anh, chị, anh, gọi búa la xua.

Hứa Tư Gia đưa cho nhóc nhiều đồ ăn thức uống vặt, lại ra lệnh Trương Đậu vào phòng ngủ của Ninh Diễm lục tìm ra món đồ chơi phủi bụi lúc nhỏ, cùng đưa cho Thẩm Nghê đang ngồi thẳng trên ghế sô pha, xoa đầu của nhóc, dặn dò nói, "Ngoan một chút nhé, mấy anh chị và cậu nhỏ của em phải học tập, em tự chơi nhé, có chuyện gì lại gọi anh chị nha."

Nói xong cũng không đợi Thẩm nghê trả lời, lại đi vòng qua bàn trà trước mặt, đặt mông ngồi lại trên sàn nhà, nhặt tay cầm trò chơi lên kêu gào muốn tái chiến ba trăm hiệp với Trương Đậu.

Tần Trăn lấy quả đông lạnh và đậu tằm cay từ đống đồ ăn vặt ra, kẹo và sô cô la cũng lấy đi một nửa bỏ vào một cái chén, lại rót đồ uống cho Thẩm Nghê, cũng nói y như Hưa Tư Gia vậy, mới cầm cặp sách cùng nhau vào phòng với Ninh Diễm, lúc đóng cửa Trương Đậu ở bên ngoài còn la hét ĩ ôi.

Thẩm Nghê xem không hiểu người trên màn hình nhảy tới nhảy lui, cũng không muốn chơi đùa con thỏ xấu chít chít mà còn thiếu lỗ tai, sờ cái là bụi bay lên, ho sặc sụa. Buổi sáng nhóc dậy rất sớm, nguyên bản là chưa tỉnh ngủ, thế là tự mình gỡ giày ra, trở mình cái, quỳ úp mặt lại, khuôn mặt dán sát vào bề mặt sô pha bắt đầu ngủ. Chờ nhóc tỉnh dậy chân cũng đã tê rần, căn bản không nghe sai khiến, thật gian nan đổi về tư thế ban đầu, phát hiện tình huống giống như trước, hai người Hứa Tư Gia và Trương Đậu đều không động chút nào.

Nhìn quanh bốn phía một vòng, nhóc cúi đầu nhìn thng vào đống kẹo trước mặt, trong lòng đấu tranh kịch liệt, là nghe bà mợ nói không được ăn đồ của người khác cho hay là lén lút mở ra liếm một miếng, không ăn xong là được rồi. Sau khi do dự lâu ơi là lâu, nhóc vẫn lựa chọn cái sau, sau đó không cẩn thận kiềm chế chính mình, cả viên kẹo đều ngậm trong miệng. Nhóc không nhúc nhích tẹo nào mà đợi một lúc lâu, không cảm giác khác nhau chỗ nào, lại to gan mà mở bịch bánh tôm, phí hết sức chín trâu hai hổ cũng không mở ra được miếng nào.

Thẩm Nghê nhảy xuống ghế sô pha, khuỷu tay chống ghế sô pha ra lực giống như Dương Tố dạy nhóc tư thế gọt bút. Không nghĩ đến một tiếng xoạt, cả cái bịch xé ra thành hai nửa, bánh tôm rơi chung quanh. Thẩm Nghê hồi hộp quay đầu nhìn, may mà hai người Hứa Trương không phát hiện, vui mừng luống cuống tay chân nhặt đồ trên ghế sô pha bỏ vào trong túi, không có sọt bỏ rác, trên đất cũng không biết phải bỏ chỗ nào, nhóc đứng đó lo lắng suy nghĩ.

Tần Trăn và Ninh Diễm từ phòng ngủ đi ra, liếc mắt liền thấy Thẩm Nghê đang nhét đồ vật phía dưới sô pha, hai tay lướt qua trên mặt đất, "Làm gì đấy?" Tần Trăn đi tới hỏi.

Thẩm Nghê bị tiếng nói đột nhiên trên đỉnh đầu làm hoảng sợ, úp úp mở mở hai tiếng không biết trả lời thế nào.

Tần Trăn kéo nhóc từ dưới đất qua một bên đứng ngay ngắn, chính mình ngồi xổm xuống sờ soạng hai lần, dễ dàng tìm được chừng mười cây bánh tôm, "Nhóc đang làm cái gì?" một tiếng này của Tần Trăn cao hơn rất nhiều, hai người chìm đắm ở trong game đều nhấn tạm dừng quay đầu lại.

"Hỏi nhóc đấy, bỏ dưới sô pha làm gì?"

Thẩm Nghê siết chặt tay nhỏ ở sau lưng, miệng méo xẹo, "Con không cẩn thận làm rơi trên mặt đất."

"Rơi trên mặt đất nhặt lên sao không bỏ vào thùng rác?"

"Con, con không tìm được."

"Không tìm được sẽ không hỏi à?"

Thẩm Nghê không trả lời được nữa.

"Được rồi được rồi, đâu có phải chuyện to tát gì." Ninh Diễm cảm thấy buồn cười, "Tớ cũng không nói gì đâu, cậu vội gì chứ, lau hai lần là được rồi mà."

Tần Trăn quay đầu nhìn Ninh Diễm, "Không phải vấn đề cậu vội hay không vội, thằng bé đây là thói quen không tốt, phải sửa cho đúng."

Trong chốc lát anh hơi tức giận, nói hơi nặng, mắt thấy Ninh Diễm và Thẩm Nghê đều bị hù dọa, cuối cùng vẫn đổi giọng, cố gắng dịu dàng chút, cúi đầu nói với Thẩm Nghê, "Được rồi, cậu không phải muốn quát con, nhưng con biết sai rồi chứ."

Thẩm Nghê lập tức gật đầu như giã tỏi.

"Sai ở đâu?"

"Không được nhét đồ dưới ghế sô pha."

"Có phải nên xin lỗi hay không?"

"Em xin lỗi."

"Ngoan." Ninh Diễm xoa đầu Thẩm Nghê, quay đầu nói với Tần Trăn, "Cậu đưa thằng bé qua bên kia đi, tớ dùng giấy chà chỗ này đã."

"Để tớ."

Ninh Diễm nhìn dáng vẻ gia trưởng của anh cảm thấy buồn cười, "Vậy được."

Tần Trăn ngược lại không phát hiện, chỉ lo khom lưng lau vết tích trên đất. Thẩm Nghê đứng một bên buồn bã móc ngón tay, thái độ vui vẻ lúc ra cửa sáng sớm thình lình mất đi hết, đại khác là chạy theo bịch bánh tôm bị rơi rồi.