Chương 3: Nguyệt Viên Hoa Hảo

Hai chuyện chuyển hộ khẩu và vào tiểu học đã được chứng thực rất nhanh, chỉ cần đợi học kì mới đến là xong.

Nói đến nơi một nhà Tần Trăn ở là phòng được phân phối trong trường học của Tần Thế Hoa. Khu trường học và khu nhà ở viên chức giáo viên không khác nhau lắm. Không phải vấn đề kinh tế mà cần ở trường học, ngược lại hoàn cảnh nơi đây rất tốt, là công viên rừng quốc gia, bầu không khí chất lượng cao. Chỉ cách thành phố chừng mười cây số. Bởi vì nguyên nhân có trường học, đễn nỗi nhà hàng, siêu thị, ga đường sắt, ở nơi này có đầy đủ mọi thứ. Đương nhiên quan trọng nhất là bầu không khí văn hóa tốt.

Ví dụ Thẩm Nghê nhé, lúc nghỉ hè, nhóc thường theo Dương Tố đi trung tâm hoạt động về hưu của viên chức giáo viên trong trường học. Sau mấy lần đã quen hơn một nửa. Dương Tố đi là vì cùng nhóm bạn bè giáo viên học hát, ở đây thứ sáu hàng tuần sẽ mời diễn viên chuyên nghiệp từ rạp hát đến dạy. Chẳng qua Thẩm Nghê nghe chả hiểu gì cả mà hát cũng không, nhóc liền nhảy chung quanh trong trung tâm hoạt động, còn quen với chị gái nhỏ nhảy múa một tháng quài chỉ biết chơi búp bê và gấu nhỏ. Trò chuyện thật vui vẻ, sau lại biết chị ấy ở lầu trên thì càng chơi đến quên trời quên đất.

Hôm nay ăn cơm tối xong theo thường lệ Tần Trăn dẫn Thẩm Nghê ra ngoài dạo mát. Tần Thế Hoa ngồi đọc sách ở phòng khách thấy từ phòng bếp Dương Tố thu dọn xong đi ra thì kêu cô.

"Anh không đoái hoài đến hai ngày này, Thẩm Nghê đúng lúc biết chữ chưa?"

Còn biết chữ nữa à, nhóc không tìm cô bé lầu trên chơi đùa thì ở trong phòng Tần Trăn xem tạp chí chuột Mickey lúc còn nhỏ của anh. Dương Tố biết che giấu cũng không gạt được Tần Thế Hoa, đành nói là: "Em để cho thằng bé nghỉ ngơi hai ngày nay." Trong lòng lại nghĩ, Tần Thế Hoa giáo dục Thẩm Nghê như Tần Trăn, vô cùng nghiêm ngặt.

"Sao có thể buông lỏng được, cháu gái nhỏ của thầy Chu người ta chỉ lớn hơn thằng bé có một tuổi thôi, thơ Đường thuận miệng đã nói ra rồi. Đương nhiên người ta là thầy giáo ngành Trung văn, bước đầu của Thẩm Nghê lại trễ. Chúng ta không so sánh với người ta, thế nhưng nắm vững một ít là cần thiết!"

Dương Tố chỉ có thể gật đầu nói phải.

Tần Thế Hoa nhìn đôi mắt cô lại thở dài nói: "Em vẫn luôn nghĩ thằng bé là con cháu của người khác."

Dương Tố không muốn cãi cọ vấn đề này với hắn, lau nước trên tay rồi ngồi lại bên ghế sa lon: "Em có chuyện khác muốn nói với anh. Gần đây anh không cảm thấy Tần Trăn đặc biệt chăm chỉ chạy bên ngoài à?"

"Em đây chính là bệnh chung của những người làm mẹ."

Tần Thế Hoa không để ý lắm mà lật trang sách.

"Bạn học có việc hoặc lẽ bạn bè tìm nó, đi một chút cũng không quan trọng lắm."

Dương Tố hừ một tiếng, mặt khác trong lòng lại tính toán.

Tần Trăn thức dậy rửa mặt xong đến nhà bếp ăn cơmphát hiện Thẩm Nghê nằm úp sấp bên trái, con mắt lim dim, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ lắm. Gãi nhẹ cằm nhóc rồi hỏi: "Hôm nay nhóc dậy sớm thế?"

Thẩm Nghê nghe câu hỏi của cậu liền ngồi đàng hoàng lại, chúc cậu nhỏ buổi sáng tốt lành, lại trả lời: "Bà mợ nói..."

"Hôm nay mẹ có việc bận, ba con cũng không ở nhà mà đi câu cá với thầy Chu."

Dương Tố múc hai chén cháo bưng ra, đặt trên tấm lót, cắt đứt lời nói của Thẩm Nghê.

"Cho nên kêu thằng bé dậy sớm, hôm nay con giúp mẹ trông chừng nhé, đừng có mà một mình đi ra ngoài đấy."

Tần Trăn thở một hơi lạnh. Sau khi học bù trung học phổ thông bảy tháng chấm dứt, anh bị Tần Thế Hoa phân công mỗi ngày dạo mát với Thẩm Nghê, nhiệm vụ mỗi tuần dẫn Thẩm Nghê đi bơi, gọi mĩ miều là để cho hai người rèn luyện thân thể. Việc như thường lệ này không tính, ngay cả thời gian riêng cũng có thể chiếm dụng mới đau chứ.

"Tối hôm qua con không phải nói với mẹ rằng ngày hôm nay phải ra ngoài gặp bạn học à?"

"Vậy có quan hệ gì, con đưa thằng bé đi theo cùng đi, nhớ kĩ nhìn một chút đừng để thằng bé mất là được."

"Mẹ cứ yên tâm như vậy à?"

"Mẹ có cái gì không yên tâm với con cơ chứ."

"Nhưng con không muốn dắt theo đâu, dẫn ra ngoài rồi người khác hỏi sao con trả lời đây."

"Thì cháu con mà, có phải việc rối rắm gì đâu, con đừng cứng đầu với mẹ. Đây là ba con sắp xếp, không vui thì con đi nói với ba ấy."

Tần Trăn không muốn phân cao thấp với ba cậu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý miễn cưỡng. Lại bưng chén cháo húp, trong lúc đảo mắt chợt thấy Thẩm Nghê không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, liền quay đầu mạnh mẽ trừng nhóc. Sợ đến mức Thẩm Nghê lập tức vùi đầu, khuôn mặt sắp ngụp vào trong chén. Tần Trăn lại không nhịn được vui vẻ.

Trước khi ra ngoài đổi giày ở trước cửa, Dương Tố lại đột nhiên lo lắng mà căn dặn nhiều lần. Giống như Tần Trăn chứa ý xấu tùy tiện quăng nhóc đi chỗ nào không biết. Tiếp đến lại nhất thiết dặn Thẩm Nghê.

"Phải theo sát cậu đấy, đừng nói chuyện với người không quen, không được phép ăn đồ của người khác cho. Hai người các con nhớ kĩ không được uống những thứ thức uống bên ngoài, tuyệt đối không cho phép đấy. Còn có chuyện bà giao cho con phải nhớ kĩ nha."

Thẩm Nghê chăm chú mà nghe xong, còn gật đầu nói: "Dạ."

Tần Trăn nhìn hai người họ, luôn cảm thấy Dương Tố nháy mắt với Thẩm Nghê, nhưng lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Đường ra ngoài có dốc thoải, chặng đường năm phút đồng hồ nhưng đối với đứa nhóc suốt ngày chân nam đá chân chiêu mà nói đi không tốt lắm. Tần Trăn không có kiên nhẫn nắm nhóc đi từng bước như con kiến, liền xốc nhóc lên mà ôm trong lòng, việc này làm Thẩm Nghê vui lắm, trong lòng bé thích Tần Trăn lắm luôn đó. Dáng Tần Trăn cao nè lại hiểu nhiều thứ nè, cậu không chỉ biết Donald có cô bạn gái gọi là Daisy, còn biết Goofy có con chó gọi là Pluto. Lại còn kể chuyện thần thoại cho nhóc, thời gian xa lắc lơ tên còn rắc rối nhóc nhớ không ra luôn. Tóm lại tốt hơn ông cậu chỉ biết xem tin tức và đọc sách với những cái chữ dài mà xiêu xiêu vẹo vẹo. Hơn nữa, chị gái nhỏ ở lầu trên còn nói dáng người Tần Trăn đẹp. Nghĩ như vậy, Thẩm Nghê cầm lòng không đậu mà vươn hai cánh tay nhỏ vòng lấy cổ Tần Trăn, ngả trên vai cậu.

"Tay thả lỏng chút, đừng có mà ôm ghì chặt cậu đấy." Tần Trăn chuyển động cổ, lại cử động cách tay ôm cao bé một cách ổn định. "Nhóc còn rất biết hương thụ cơ đấy."

Trong lòng Thẩm Nghê vui vẻ, nhóc không để ý Tần Trăn là vui vẻ hay không vui vẻ, liền cười khúc khích.