Chương 18: Nguyệt Viên Hoa Hảo

Bên này Thẩm Nghê hoàn toàn còn chưa biết chuyện, thi đấu ngày hôm qua nhóm bọn họ đạt được điểm cao nhất đứng thứ nhất. Ngày hôm nay thầy chủ nhiệm lại tự mình dẫn nhóm đến trường học nơi tổ chức biểu diễn lại lần nữa với những nhóm xuất sắc khác. Thẩm Nghê đã sớm nói trước cho Tần Trăn một ngày để anh tới đón thuận tiện khen thưởng đi ăn. Chu Thái Mão vì trốn tiết toán buổi chiều chết sống báo cáo với thầy giáo Tiếng Anh đòi đi với Thẩm Nghê. Vì vậy lúc này cậu và Chu Thái Mão hai người không theo xe trường quay lại trường học mà song song đứng ngoài cổng trường xa lạ đợi Tần Trăn. Đương nhiên Chu Thái Mão kiên quyết ở lại đi xe chùa ăn cơm chùa.

Thẩm Nghê thích món Trung nhưng Chu Thái Mão muốn ăn lưỡi bò nướng, Thẩm Nghê không thích tranh luận những thứ này, lâm thời đề nghị đổi địa phương ăn với Tần Trăn. Tần Trăn hiểu rõ, cũng không nói nhiều, chở hai người đi quán ăn Nhật. Trước cửa phải thay đổi dép, Chu Thái Mão và Tần Trăn đều nhanh nhẹn chỉ có Thẩm Nghê lề mà lề mề khom lưng tháo dây giầy ra khoảng hai phút. Tần Trăn nhìn cậu như vậy, quay đầu để cho Chu Thái Mão và nhân viên dẫn đường nữ trước đi vào. Chu Thái Mão không chịu, càng phải đợi bọn họ. Rốt cuộc Thẩm Nghê mới không tình nguyện lộ ra đôi tất thỏ con màu xám trắng. Mắt Chu Thái Mão trợn trắng, "Không phải là tất thỏ con à, lần trước gió thổi quần áo trong của tớ rớt xuống lầu đến sân nhà cậu lượm, dì Dương giặt phơi một hàng cho cậu, còn có bạch tuộc nhỏ, tớ đã sớm thấy qua rồi."

Tần Trăn cũng mím môi cười, vẻ mặt dịu dàng, đưa tay vỗ vai cậu, "Chớ mất tự nhiên, con còn nhỏ mà, không ai nói con đâu."

Trong lòng Thẩm Nghê đau khổ, luôn cảm thấy trong nụ cười Tần Trăn mang theo chút kỳ thị tuổi tác cho cậu là trẻ con. Vì vậy âm thầm thề sau này không để cho Dương Tố mua quần áo trong và đồ dùng hàng ngày của mình nữa.

Vào chỗ ngồi Tần Trăn để bọn họ gọi món, Thẩm Nghê đưa thực đơn cho Chu Thái Mão, ngược lại cô cũng không khách sáo, lưỡi bò nướng, bạch quả, sò đỏ bắc cực, sashimi cắt dày lại chọn canh và món chính đắt tiền, chọn cả đống món, hoàn toàn là dáng vẻ làm thịt người. Lại sờ cằm kiểm tra một lần, ngẩng đầu thì thấy Thẩm Nghê lườm cô, vội giành trước làm khó dễ: "Làm gì đó, cậu nhỏ của cậu đều chưa nói gì đâu, phải không anh?"

Thẩm Nghê không nói lời nào, trong lòng chỉ thay Tần Trăn đau lòng, tiền lương của anh không tính ít, thế nhưng mỗi tháng phải giao một nửa cho Dương Tố giữ. Huống chi mức sống hàng ngày không thấp, tiêu hao rất nhiều, bữa tiệc này xem như mất không ít máu. Tần Trăn xem dáng vẻ tính toán trong lòng của cậu vừa trẻ con vừa nghiêm túc, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Một bên nói đúng với Chu Thái Mão, một bên nhận thực đơn thêm phần trứng gà cách thủy làm ấm dạ dày cho Thẩm Nghê mới xem như xong.

Chu Thái Mão làm bộ thở dài, bẹp miệng với Thẩm Nghê, "Chuyện nào đều cần cậu nhỏ cậu thay cậu suy nghĩ, về sau làm sao đây."

Thẩm Nghê sợ nhất có người nói việc này, Tần Thế Hoa cũng từng đề cập qua mấy lần, nói cậu chuyện sinh hoạt phải độc lập, trong lòng cậu không thích lại chỉ có thể bằng lòng. Nhưng lúc này Chu Thái Mão lại tự mình đụng vào họng súng thì đừng trách ai, đang muốn phản bác cô hai câu thì màn nhỏ bị vén lên.

Một cô gái tròn trịa ló đầu vào, gọi một tiếng anh Tiểu Tần, Tần Trăn ngước mắt nhìn lên cười, đứng dậy chào hỏi mời đối phương vào.

Cô gái xua tay cười nói không cần, "Em và Tiểu Trương của ngành công trình giao thông ăn cơm ở đây, em nói là anh, cô ấy nói không phải là em nhìn lầm, em tới xác nhận chút rồi đi liền ấy mà."

Tần Trăn vẫn đi tới trước mặt cô ấy hàn huyên, lại vén màn đi ra ngoài, khoảng mười phút mới quay về.

"Ngành công trình giao thông..." Đôi mắt Chu Thái Mão xoay tròn nhìn Tần Trăn lại nhại tiếng của người ta. "Anh Tiểu Tần, chậc chậc chậc, không đơn giản à nha."

Thẩm Nghê nhăn mũi, "Không chú ý lễ phép."

Chu Thái Mão bĩu môi không vui, lại quay đầu biết rõ còn cố hỏi Tần Trăn, "Bạn gái anh à?"

Thẩm Nghê chen miệng vào: "Đồng nghiệp nữ bình thường chứ."

"Cậu biết hả?" Chu Thái Mão hỏi vặn lại.

Tần Trăn tỏ thái độ tán thành Thẩm Nghê, ôn hòa nói: "Xác thực là cấp dưới thôi."

"Dạ." Chu Thái Mão gật đầu, "Vậy anh quen bạn gái chưa?"

Thẩm Nghê vội la lên: "Cậu không tìm bạn gái."

"Ồ!" Chu Thái Mão cười nhạo cậu, "Lại không phải giống tớ không cho phép mẹ tớ sinh thai thứ hai vậy, tương lai cậu nhỏ cậu quen bạn gái cậu còn có thể ngăn cản à?"

Vốn dĩ Tần Trăn không có ý định nói xen vào, mấy đứa nhỏ tranh cãi rất bình thường, chỉ là thấy mấy lời nói này kéo vào trên người mình ném không rớt, dáng vẻ Thẩm Nghê còn uất ức nói không ra lời liền cười bóp tay cậu, "Còn sớm mà, bây giờ còn chưa suy nghĩ."

Chu Thái Mão đảo hai mắt nhìn anh thẳng một đường hấp tấp phản bác nói lời nghe được từ mẹ mình ra, "Không đúng, hai ngày trước dì Dương nói với mẹ em, cấp dưới của chú Tần có một sinh viên nữ muốn giới thiệu cho anh."

Tần Trăn sớm đã nhận thấy ý tứ của Dương Tố, có lẽ do bà ngoại anh thúc giục gắt gao Dương Tố cũng hiểu được 25 tuổi không xem nhỏ nữa, sớm phải đứng đắn quen một cô. Vì vậy hỏi qua anh hai lần, vả lại Tần Trăn vốn không thích nữ. Hiện nay anh chưa thật sự không có ý định này, bận rộn công việc xong chút thời gian còn lại đều dùng ở trên người Thẩm Nghê. Vì vậy khoát khoát tay, "Nhỏ mà còn biết nhiều thế, không có chuyện đó đâu."

Chu Thái Mão cho rằng Tần Trăn không tin lại thì thầm hai lần, nhìn dáng vẻ bình thản xem nhẹ của Thẩm Nghê chỉ lo uống trà không nói gì, cảm thấy không có ý nghĩa bèn đoạt lấy ấm trà với cậu. Thẩm Nghê lười phân cao thấp với cô, chỉ chơi đùa xoắn núm tua của khăn trải bàn, ngắt quãng nói với Tần Trăn chuyện trong trường học, còn chuyên chọn chuyện Chu Thái Mão không biết.

Màn cửa vén lên lần nữa, lần này lại thay đổi một cô gái khác, cao gầy đẹp, cũng gọi Tần Trăn là anh Tiểu Tần, còn cười gật đầu chào hỏi với Thẩm Nghê và Chu Thái Mão, "Em mới đi tính tiền mới biết được anh trả dùm chúng em rồi, chúng em sẽ không khách sáo đâu!" Ngoài miệng nói không khách sáo, kì thực cũng khách sáo cảm ơn rồi mới nói gặp lại.

Chu Thái Mão thấy cô ấy đi liền leo đến phía bên Thẩm Nghê kề tai cậu nói nhỏ, "Cậu còn thay cậu nhỏ của cậu tiết kiệm tiền, miệng tớ còn chưa ăn đến đều chiêu đãi gái rồi, cô gái này thật xinh, đẳng cấp còn cao nữa!"

Thẩm Nghê vẫn không chịu phản ứng cô như cũ, Chu Thái Mão không thú vị đành ngồi lại chỗ cũ.

Qua 15 phút đồng hồ thức ăn bắt đầu mang lên. Hai người này lại như quên hết trước đó vẫn còn tức giận, Tần Trăn nhìn thấy Chu Thái Mão lại tìm Thẩm Nghê bám lấy nói chuyện, món này mùi vị tốt như thế nào ra sao, món còn sống kia như thế nào ra sao kêu Thẩm Nghê ít ăn, nháy mắt bầu không khí sức sống trở lại.

Trở lại sân nhỏ, nhìn Chu Thái Mão lên lầu, hai người mới một trước một sau vào cửa. Tần Trăn vịn cánh tay Thẩm Nghê đứng ở cửa nhà cởi giày, Thẩm Nghê duỗi cổ dòm bên trong. Tần Thế Hoa và Dương Tố vẻ mặt nghiêm túc ngồi song song ở phòng khách, tivi cũng không mở, máy hát cũng không nghe, lại có phần vị gió thổi mưa giông trước cơn bão. Suy nghĩ một chút vẫn lên tiếng chào hỏi nhưng không thấy bọn họ phản ứng, trong lòng bỗng hồi hộp nghĩ đừng nói là chủ nhiệm lớp nói chuyện cậu không ký hiệp nghị tới nhà rồi. Tần Trăn cũng nhận ra sự kì lạ, kêu ba mẹ. Cuối cùng Dương Tố mở miệng, mặc dù giọng nói không tốt, "Hai đứa qua đây."

Mới đến trước mặt Tần Thế Hoa liền nhìn thấy chân mày ông nhăn lại, sắc mặt xanh đen, ông liếc mắt nhìn Thẩm Nghê, "Quỳ xuống."

Lần trước Tần Thế Hoa nghiêm khắc nói những lời này với Thẩm Nghê là lúc cậu 6 tuổi, lần đó cậu nghịch ngợm làm đổ nước sôi dùng để ngâm trà, mu bàn chân bị phỏng làm Dương Tố lo lắng hãi hùng lại đau lòng. Thẩm Nghê sỡ hãi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Trăn, Tần Trăn không hiểu gì hết chỉ có thể nắm cánh tay cậu để cậu yên tâm chút. Thẩm Nghê lại quay đầu nhìn Dương Tố, Dương Tố chống huyệt thái dương thở dài với cậu.

Tần Thế Hoa thở ra một hơi nói với Tần Trăn, "Con ngồi cạnh ba." lại chuyển sang Thẩm Nghê, "Lời ông vừa mới nói là gió thoảng bên tai hả."

Thẩm Nghê vừa nghe vội bỏ Tần Trăn đang cầm lấy tay cậu qua một bên, thành thật quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, do căng thẳng nên tay hơi run. Dương Tố kéo Tần Trăn, cau mày bảo anh đừng dính vào, Tần Trăn cũng không hiểu ra sao. Dưới bầu không khí như vậy, trước không nói gì mới có thể thỏa đáng bèn ngồi trên sô pha cách Thẩm Nghê gần nhất.

Tần Thế Hoa nhìn chằm chằm Thẩm Nghê không nói, dáng vẻ cắn chặt hàm tấm tức làm người ta sợ, qua thật lâu mới hỏi: "Biết vì sao phạt con không?"

Thẩm Nghê luống cuống, trong lòng thực sự không nắm chắc, gần đây chuyện cậu gạt trong nhà không ít, lúc này trong đầu loạn vòng vòng lại không dám nói không biết.

Tần Trăn nháy mắt với Dương Tố nhỏ giọng hỏi cô là chuyện trường học à, Dương Tố rũ mắt không trả lời. Tần Trăn liền xác định Tần Thế Hoa chắc chắn đã biết rồi, chỉ là cảm thấy kì lạ, chuyện này Tần Thế Hoa tức giận là bình thường nhưng không giận dữ đến mức như vậy mới đúng. Suy nghĩ một chút mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, "Ngày hôm nay thầy cô bên trường gọi điện thoại ạ?"

"Chuyện nó không kí hiệp nghị con cũng biết?" Tần Thế Hoa nhìn anh. Chuyện này mình dĩ nhiên là người cuối cùng biết, còn may mà trưởng ban của lớp gọi điện thoại tới khen ngợi thi đấu kịch nói của Thẩm Nghê miệng nhiều hơn một câu.

Tần Trăn cũng không giấu giếm, "Con biết, nhưng con đang giao lưu suy nghĩ với thằng bé, hai người không phải vẫn đề xướng giáo dục khoa học à..."

"Được rồi." Dương Tố sợ nhất Tần Trăn và Tần Thế Hoa phân cao thấp, nhanh nhẹn cắt ngang lời anh, "Chuyện này không quan trọng, lần sau lại nói."

Thẩm Nghê cảm thấy dưới đầu gối có chút cộm khó chịu, lặng lẽ dời vị trí, lại vừa lúc bị Tần Thế Hoa nhìn thấy nặng nề vỗ trên mặt sô pha, "Không được nhúc nhích!"

Thẩm Nghê sợ đến nỗi run lên, con mắt trừng to.

"Ngày hôm nay bà ngoại con gọi điện thoại tới, con có gì chủ động muốn nói không?"

Lời kia vừa thốt ra, Thẩm Nghê không nói ra được gì cả, cậu cảm thấy yết hầu như bị người ta chắn ngang một khối chì, tưởng như giáng một gậy vào đầu làm cho choáng váng. Tần Thế Hoa cũng không sốt ruột, tình trạng im ắng như tờ, không để cậu quỳ uổng phí, qua thật lâu, mới mở miệng: "Thẩm Trung đi ra đã hai tháng rồi, bình thường con làm sao cho hắn ta tiền?"

Thẩm Nghê không dám không nói lời thật, buồn rầu nói: "Mỗi tuần năm trăm ạ."

"Mỗi tuần năm trăm?" Tần Thế Hoa cảm thấy buồn cười, "Con cảm thấy có thể cho được bao lâu?"

Dương Tố che miệng ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở ông chú ý giọng nói. Nào hiểu được vậy mà lại hù dọa tới Thẩm Nghê chỉ biết lắc đầu.

Trên thực tế sau khi gặp mặt Thẩm Trung ba lần, Thẩm Nghê đã ý thức được vấn đề này rồi. Thẩm Trung lòng tham không đủ rắn mà muốn nuốt voi, công khai ám chỉ muốn càng nhiều. Có một ngày hỏi hắn ta có đang làm việc hay không, hắn ta chửi ầm lên, Thẩm Nghê không dám hỏi nhiều thêm, chỉ dự định qua một năm có thể đổi trường nội trú tránh ít lâu để hắn khó tìm, thực sự không tránh khỏi thì ở trường tiền nhiều chút, phiền phức cũng có thể ít chút. Nói chung chỉ cần không rời khỏi Tần gia là tốt rồi.

Tần Thế Hoa lại hỏi: "Bà ngoại con nói là con sợ Thẩm Trung muốn mang con đi, cho nên để bà con giúp đỡ lừa gạt trong nhà?"

Dương Tố vừa nghe vụ này vừa tức giận vừa đau lòng, tức chết rồi, Tần Anh tuổi cao không bớt việc và Thẩm Nghê tuổi nhỏ lại tự chủ trương, lại đau lòng cậu lo lắng hãi hùng chút việc phiền lòng như vậy. Còn Tần Trăn rốt cuộc anh mới hiểu xảy ra chuyện gì, quả nhiên là Thẩm Nghê ra tù. Tuần trước nói với Dương Tố thời gian còn sớm, không nghĩ tới vậy mà hình phạt giảm nhiều như vậy. Anh nhớ lại lúc mình còn học trung học thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn của Dương Tố nói anh hai vợ chồng Thẩm Trung và Nghê Linh lại đến nhà, nói anh muộn chút về tránh cho đụng phải chuyện không đâu. Thực sự là ai cũng không muốn tiếp xúc với những người như vậy. Chỉ là khi đó anh có thể né tránh, hiện nay lại không có cách nào, đó là ba của Thẩm Nghê, Thẩm Nghê tránh cũng không thể tránh.

"Con không muốn đi cùng ba." Thẩm Nghê gật đầu, cắn răng kìm nén nước mắt, cậu biết trẻ con khóc là một việc khiến người lớn vô cùng phiền lòng. Lần trước ở trước mặt Tần Trăn kìm nén không được đã khiến cậu cảm thấy vô cùng không tốt, "Ông ta căn bẳn không phải chân chính muốn con."

Tần Trăn nghe giọng nói nghẹn ngào của cậu, nhịn không được lên tiếng phụ hoạ, "Ba, việc này cũng không phải lỗi hoàn toàn của Thẩm Nghê, thằng bé muốn ở lại thôi, chỉ là trẻ con suy nghĩ mọi chuyện không chu toàn, suy nghĩ không đến việc phát triển ở tương lai và chuyện xấu, qua loa làm quyết định."

Lần này Tần Thế Hoa ngược lại không cắt đứt anh, nghe xong trầm mặc một lát, chỉ nói với Thẩm Nghê, "Ông muốn chính con nói chân tướng chuyện này rõ ràng ra."

Thẩm Nghê khụt khịt mũi, quyết tâm, bắt đầu từ Thẩm Trung tới trường học tìm cậu đến thứ sáu tuần trước gặp mặt cặn kẽ nói một lần, bớt đi ở giữa Tần Anh làm bộ phận liên lạc lại nói rõ chuyện trường học. Thẩm Nghê nói xong, ngược lại cảm giác càng thêm bình tĩnh, trong lòng cậu nắm chắc. Nếu như Thẩm Trung dẫn cậu đi, tiếp tục đọc sách hay không đều phải đánh dấu chấm hỏi, nhưng nếu như may mắn ở lại Tần gia, hoặc là họ nguyện ý giúp đỡ chính mình, mình nhất định phải dựa theo tấm lòng của Tần Thế Hoa học tập thật giỏi.

Tần Thế Hoa tháo kính mắt, ngửa đầu xoa hai lần khuôn mặt lại dạy dỗ Thẩm Nghê một lần mới thư thả đứng dậy, "Con ở đây quỳ đi, tiếp tục tự kiểm điểm lỗi lầm của mình." Nói xong liếc mắt nhìn đồng hồ, "Chín giờ mới được đứng dậy." Nói xong trực tiếp về phòng ngủ, Dương Tố cũng theo sát phía sau.

Tần Trăn ngồi chỗ cũ không động đậy, chống đầu nhìn Thẩm Nghê, Thẩm Nghê không hiểu sao chột dạ, không dám nhìn thẳng anh, "Cậu vừa mới giúp con nói chuyện rồi."

Thẩm Nghê không rõ ý tứ của anh, không thể làm gì khác hơn là vâng một tiếng.

"Không phải cảm thấy con làm đúng, trái lại cậu rất tức giận, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thế nhưng con lại mù quáng trộn lẫn như thế, là đang phá hủy tương lai của mình con biết không?"

"Con đã biết rồi."

"Có thể nói cho cậu biết vì sao không muốn đi với ba con không?"

Rốt cục Thẩm Nghê ngẩng đầu đôi mắt trông mong nhìn anh, "Bởi vì con thích mọi người."

Trong lòng Tần Trăn mềm nhũn, thở dài nói: "Vừa rồi sao không nói câu này với ba cậu?" Lại giơ tay cào nhẹ ót cậu an ủi: "Đừng căng chặt như thế, ông ấy sẽ không đi ra ngoài nữa."

Thẩm Nghê quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thế Hoa đóng chặt cửa phòng ngủ, ngớ ra vài giây, mới giống như gỡ bỏ xuống sức lực, cả người yếu ớt tiu nghỉu xuống. Tần Trăn cũng sẽ không lại nói cậu, yên tĩnh ngồi một bên, thỉnh thoảng hỏi hai câu về chuyện Thẩm Trung, chỉ là Thẩm Nghê rõ ràng cũng không biết bao nhiêu.

Tám giờ hai mươi vừa đến, Dương Tố từ phòng ngủ đi ra tới trước mặt hai người, Tần Trăn hỏi cô, "Ba con nói như thế nào?"

"Ngày mai lại xem đi." Dương Tố khom lưng kéo Thẩm Nghê dậy, "Đứng dậy đi, về phòng con đi."

Thẩm Nghê không dám di chuyển, "Nhưng chưa tới thời gian ạ."

"Con cho rằng ông cậu con nổi nóng bà dám tự ý quyết định à, đứng lên đi."

Thẩm Nghê lập tức hiểu rõ, như được đại xá, vội dựa tay Dương Tố đứng dậy. Mặc dù mới quỳ nửa giờ đầu gối vẫn có chút chống đỡ không thẳng được, khom người dùng lực xoa mạnh. Dương Tố nhìn cậu chằm chằm nói thẳng không có ý chí tiến thủ. Đưa vai cậu đến bên Tần Trăn, "Dìu thằng bé vào đi, mẹ bưng chậu nước nóng qua."