Chương 17: Nguyệt Viên Hoa Hảo

Hôm nay là thứ sáu, buổi tối người tan tầm đến đánh bài cũng không ít, 5 giờ Tần Anh đã mua đồ ăn trở về để chuẩn bị cho bữa ăn khuya. Vừa vào cửa tiểu khu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc quanh quẩn ở đầu bên kia, lại càng hoảng sợ hơn, chăm chú nhìn kĩ quả nhiên là Thẩm Trung, trong lòng lo sợ không yên, tính toán tốt như vậy dễ dàng mới sống yên ổn chưa được bao lâu thì lại tự mình tìm đến?

Còn chưa kịp đổi cửa đi đã bị Thẩm Trung nhìn thấy, Thẩm Trung cao to lực lưỡng bước chân dài đi qua. Tần Anh không còn cách nào chỉ đành đi vào trong.

Giọng nói Thẩm Trung không hề kiên nhẫn lại sốt ruột, "Thẩm Nghê đâu?"

Tần Anh khó hiểu, "Người cái gì?"

"Hôm nay tôi đi trường học không đợi được người."

Tần Anh vỗ tay một cái, "À, tao quên." Một ngày trước Thẩm Nghê gửi tin nhắn cho cô nói tuần này có một kịch bản thi đấu, nhóm giành giải vào thứ sáu phải đến trường học nơi ban tổ chức biểu diễn lại một lần nữa, đến lúc đó sẽ từ một tuyến đường khác về nhà thì không thể gặp mặt Thẩm Trung.

Thẩm Trung nghe cô nói xong, chân mày nhăn lại, cực kì bất mãn, "Tôi đã sớm nói để tôi trực tiếp liên hệ với nó, đúng là con sói mắt trắng (1), bây giờ còn biết học đùa giỡn ông đây." Sau đó lại nói vài câu thô tục, nói rằng tuần sau lại tính sổ với Thẩm Nghê, liền nghênh ngang đi, may mà không tìm phiền phức với Tần Anh.

(1) "Sói mắt trắng": hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

Tần Anh nhìn bóng lưng của gã ta, thật hận không dạy cho gã ta một bài học rốt cuộc đồ khốn nạn nào mới gọi là sói mắt trắng.

Chuyện này phải nói ngược về hai tháng trước, Thẩm Trung gián đoạn giảm hình phạt tổng cộng 5 năm, ra tù trước thời hạn, sau khi tìm quán trọ nhỏ dừng chân. Chuyện đầu tiên làm đó là thối tiền và tìm con trai, vì vậy lập tức đi chỗ ở ban đầu của Tần Anh. Tuy là cô đã sớm dọn đi nhưng dù sao quá khứ là thích ăn chơi, người biết cô không ít. Thẩm Trung đi qua hai ba cái quán trà mạt trượt, người quen cũ của Tần Anh nhìn ngũ quan dáng vẻ đoan chính dễ nhìn của gã ta, mặc dù dáng vẻ tinh thần hơi không phấn chấn, nhưng lúc hỏi chuyện còn biết được cho điếu thuốc, cho là không có ý xấu cũng thuận miệng nói cho gã, Thẩm Trung lập tức đi thẳng đến.

Lúc Thẩm Trung tìm được Tần Anh, Tần Anh đang cho người làm bàn thẻ tròn, ngẩng đầu mắt thấy gã ta, kinh sợ không khép miệng lại được, Thẩm Trung cũng lười cho cô sắc mặt tốt, kéo Tần Anh tìm một góc không người nói, khuôn mặt xấu xa mở miệng chính là tìm Thẩm Nghê, "đ-t mẹ nó, ông đây ngồi tù nhiều năm như vậy, một lần cũng không đến thăm."

Cho tới bây giờ Tần Anh vẫn nhìn gã ta không thuận mắt, rất nhiều năm cô nghĩ đến Nghê Linh mất sớm liền căm hận không thôi, nhưng cô vẫn hiểu rõ mồn một phẩm hạnh của người này nên ít nhiều có chút sợ hãi, chỉ kéo lại tay không kiên nhẫn nói: "Tao nuôi sống mình cũng thành vấn đề, còn có thể chăm sóc thằng bé à? Người không ở chỗ tao."

Tính cách Thẩm Trung dễ nóng nảy dễ bạo nộ ngay lập tức bóp cổ Tần Anh, gân xanh trên tay nổi lên, hung tợn chỉ trích cô: "Bà tặng nó cho người khác?"

Tần Anh vốn không muốn nói tình huống của Thẩm Nghê ra, hai người họ không dễ dàng trải qua cuộc sống dễ chịu, ai có thể nghĩ tới người này lại xuất hiện cơ chứ. Vì vậy chỉ thở hổn hển bẻ tay gã, đứt quãng cảnh cáo gã mình sẽ báo nguy. Thẩm Trung hờ hững, từ mười năm trước chuyện như vậy gã làm qua không ít, lại tiếp tục hỏi cô: "Người ở đâu?"

Tần Anh cảm thấy đầu óc mau thiếu khí oxi chỉ nghĩ nếu như nói ra cuộc sống bình thản của mọi người nhất định sẽ bị người này khuấy thành một dòng nước đ-c. Nhưng nếu như không nói người đầu tiên gặp họa lúc này là chính mình. Vì vậy lập tức thay đổi tốt vẻ mặt ra hiệu Thẩm Trung bình tĩnh chút.

Tần Anh dẫn Thẩm Trung vào một phòng không lại xào hai món ăn cho gã, mở rộng cửa lớn để giữ an toàn, bản thân ngồi một bên phân tích tình trạng trước mắt với gã, "Tôi đưa Thẩm Nghê đến chỗ anh tôi, cậu đã từng gặp." Tần Anh hừ lạnh, "Lúc Nghê Linh vẫn còn ở trước đó trợ giúp cho hai người không ít."

Thẩm Trung có ấn tượng với Tần Thế Hoa cực kì sâu sắc. Trước đây ở bên Nghê Linh, sinh sống qua không nỗi, Nghê Linh mang thai cần bồi bổ nhiều, dự tính ngày sinh đến rồi phải nằm viện, ở cữ, em bé sinh ra phải làm hộ khẩu, sữa bột, thức ăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày, thậm chí sau khi Nghê Linh mất tất cả đều đã được xử lí. Tần Thế Hoa đã cho không ít tiền, ở Thẩm Trung trong đầu hắn chính là một người coi tiền như rác. Vì vậy gấp miếng thức ăn, gật đầu với Tần Anh bảo cô nói tiếp.

Khi đó Thẩm Nghê quá nhỏ, hầu như không có ấn tượng với Nghê Linh, cho nên chúng tôi nói với nó mẹ nó bởi vì bệnh nên mất rồi. Lúc cậu xảy ra chuyện nó đã năm tuổi, không lừa gạt nó được, chỉ nói ngồi tù, nhưng những chuyện kia không để nó biết. Hiện tại hoàn cảnh sinh hoạt của nó khỏe mạnh, gia đình miễn cưỡng coi như hoàn hảo. Chị dâu kia của tôi tuy người keo kiệt lại đối xử không tệ với nó. Cháu trai lớn hơn nó không ít cũng chưa từng ăn hiếp nó. Cậu đối xử không lương tâm với tôi và Nghê Linh nhưng cậu đối xử với con trai mình tốt xấu phải có một chút chứ. Tình huống cậu như vậy không biết xấu hổ đi tìm nó à?"

Thẩm Trung khinh thường ngáp một cái, "Trẻ con không chê nhà nghèo, nó là con trai của tôi tôi còn không thể nhận về à? Tôi ăn gì nó ăn cái đó, tôi mặc gì nó mặc cái đó."

Tần Anh nghe trực tiếp cười. "Vậy lúc này cậu có ăn có mặc không? Hôm nay cậu tới tìm tôi không phải muốn chút tiền à?"

"Đó là mấy người thiếu tôi!"

"Thiếu mày cái gì mày tới nói xem? Nếu không phải xem Nghê Linh quyết tâm muốn ở với mày, sau lại sinh ra Thẩm Nghê, từ trước tới giờ cửa nhà tao sẽ không để tên ăn trộm não chó như mày vào!"

Sau khi Thẩm Trung nghe xong ném đũa ra vẻ muốn đánh người, Tần Anh muốn giơ tay lên ngăn lại thấy ném mặt mũi chỉ cắn răng gắng gượng chống đỡ, người lại sợ mà run nhẹ, may mà nắm tay không hạ xuống. Rốt cuộc Thẩm Trung thật thiếu tiền, cuối cùng vẫn thu tay lại.

Tần Anh oán hận liếc gã, nghĩ rằng đến nay vừa mới tốt đẹp lại định nhín thời gian tìm bầu bạn yên ổn sinh sống qua ngày liền đ-ng phải tên khốn nạn này. Trong lòng tức giận lại phẫn nộ không dám nói, chỉ nói: "Cậu thiếu tiền, tôi lấy ra cũng chả bao nhiêu, chỗ này tôi và người khác kết phường làm, mới bắt đầu luôn lỗ vốn, nợ bên ngoài còn chưa trả hết, nhiều lắm tôi chỉ có thể mua cho cậu hai bộ quần áo, một tháng tiền ăn. Sau này cậu lại đến cũng không có tiền mà cho đâu."

Thẩm Trung thấy vẻ mặt cô mặc dù hiện ra bất mãn lại không giống như đang nói dối, trong lòng tính toán một hồi lại bỗng nhớ ra Tần Anh trước đó nói hiện nay cuộc sống Thẩm Nghê trải qua tốt đẹp liền đặt đũa xuống, sửa sang áo khoác muốn đứng lên, "Vậy bà đưa tiền đây cho tôi. Còn có hiện tại Thẩm Nghê ở đâu, đưa địa chỉ cho tôi."

Tần Anh tức giận vỗ bàn, "Cậu muốn tìm Tần gia đòi tiền? Cậu còn biết xấu hổ không?"

Vẻ mặt Thẩm Trung kiêu ngạo, giọng nói lỗ mảng, "Bà không phải nói Thẩm Nghê trải qua rất tốt à, xem ra nhà này thật thích nó, tôi nói muốn dẫn nó đi còn không lấy được tiền à?"

Tần Anh bị lời nói của gã ta tức đến nỗi bóp lòng bàn tay mới nhịn xuống được. Trước đây cô cảm thấy mình ít quan tâm Thẩm Nghê lại còn chìa tay đòi tiền anh trai chị dâu đã tính quá đáng rồi nhưng không nghĩ trên đời còn có người như này, "Cậu nghĩ tốt quá, cậu đi đòi Thẩm Nghê người ta còn cho cậu tiền à? Mấy năm nay đối xử với nó tốt chẳng qua là nhìn nó đáng thương, nếu như không có chút huyết thống này vậy coi như là làm từ thiện! Ba ruột đã tới cửa nước nào có đạo lý không trả? Ngược lại cậu cứ đi đi, sau này ba con hai người chính là ngủ vòm cầu ăn rác rưởi cũng không người xía vào đâu!"

Thẩm Trung vừa nghe khuôn mặt lập tức sụp đổ, gã làm việc kích động nhưng không phải hoàn toàn không có đầu óc, mục đích chủ yếu Tần Anh nói lần này là vì ngăn cản gã lại không phải không đạo lý. Tùy tiện tới cửa mang Thẩm Nghê đi và đổi biện pháp khác may ra còn có thể được tiền, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng gã lại lập tức có đáp án. Vì vậy Thẩm Trung ngồi trở về chỗ cũ, châm điếu thuốc. Tần Anh nhìn gã như vậy, biết là đã bị chính mình khuyên được rồi, trong lòng lại lạnh một nửa, ngầm thấy Thẩm Nghê thật đáng thương gặp phải một người ba không có tí tình cảm nào với con cái như vậy.

Thẩm Trung ở trong phòng ngồi nửa giờ tính toán kỹ càng một lúc lâu, quay đầu bắt buộc Tần Anh dẫn gã tới trường Thẩm Nghê tìm người. Thứ nhất Tần Anh không dám không đồng ý, thứ hai lại cảm thấy chỉ là trường học, nghĩ rằng gã sẽ không làm hại đứa nhỏ, cũng đồng ý chỉ muốn dẫn gã đi gặp một lần, chính mình thoát thân lập tức gọi điện thoại báo việc này cho Tần Thế Hoa.

Tần Anh chào hỏi với bạn hợp tác kêu cô ấy trông nom bên này rồi dẫn Thẩm Trung đến trường học, trên đường không nói chuyện gì.

Đến cửa trường học, Thẩm Trung nâng mắt vừa nhìn, "Trung học? Đều học trung học rồi à? Lớn thật nhanh, lớp 7 à?"

Tần Anh âm thầm thở dài, "Lớp 9 rồi."

Nay ngày là thứ sáu, sau khi tiếng chuông tan học buổi chiều vừa reng xong, Thẩm Nghê đã bị Chung Hâm kéo ra bên ngoài, cậu ta không biết từ chỗ nào làm ra một tờ giấy xin phép ký tên năm người, kéo bè kéo cánh chuồn ra cửa trường chuẩn bị đi đến tiệm ăn cách quảng trường 500m. Lúc này đám người trước cửa trường không đông, Thẩm Nghê mới đi hai bước liếc mắt đã thấy Tần Anh đứng bên trái vỉa hè, nghĩ cô tới nhất định có chuyện liền quay đầu xua đuổi đám người Chung Hâm đi trước, mình lại đi về phía Tần Anh.

Ngoan ngoãn gọi bà ngoại mới phát hiện bên cạnh cô còn đứng một người, luôn cảm thấy không phải người lạ, trong đầu có một ấn tượng mờ nhạt lại nghĩ không ra. Ánh mắt dò hỏi của Thẩm Nghê nhìn về Tần Anh, Tần Anh thở phào, chính cô còn như lọt vào trong sương mù càng đừng nói chú ý tâm trạng của Thẩm Nghê, chỉ khô khan nói, "Đây là ba con."

Thẩm Nghê rất lâu sau đó cũng còn có thể nhớ rõ một phút đó, ánh nắng 5 giờ mãnh liệt gay gắt chiếu trên mặt làm người ngẩn ngơ, trong lòng không hề có trạng thái vui vẻ.

Tần Anh nói cho cậu biết người này là Thẩm Trung, là ba của cậu, hối cải làm người mới quay về thăm cậu. Thẩm Nghê nhớ bản thân khi còn bé không hiểu chuyện, thường ở trước mặt Dương Tố tìm ba. Lúc này người ở trước mắt sao cũng gọi không được, không thể nói rõ lí do. Thẩm Nghê chỉ dám len lén dòm Thẩm Trung, không dám nhìn thẳng, cậu nhìn Tần Anh cố gắng giả bộ giọng nói ung dung bình tĩnh, "Trở về lúc nào ạ? Ông cậu biết không ạ?"

Tần Anh vô cùng kinh ngạc, cô nghĩ nhầm tính cách Thẩm Nghê là âm thầm không nói gì, nhớ đến mấy năm nay cậu ăn nhờ ở đậu nhìn thấy ba ruột tất nhiên trước tiên sẽ khóc kể lúc lâu nhưng không ngờ phản ứng của cậu lại bình thản như vậy, "Mới, mới vừa ra ngoài không bao lâu? Bọn họ chắc hẳn cũng chưa biết." Cô lắp ba lắp bắp trả lời nhìn Thẩm Trung.

Trong đầu Thẩm Trung vốn hớn hở khi nhìn đứa trẻ đã từng ở bên chân không ngờ đã trường thành lại thấy Thẩm Nghê không có vẻ vui mừng lập tức không hài lòng, giọng nói không khỏi làm người khác lông tơ rét lạnh, "Ngay cả cha mày cũng không nhận à?"

Tần Anh dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Nghê, lưng Thẩm Nghê cứng ngắc gọi, "Ba."

Thẩm Trung hừ một tiếng biểu thị đồng ý, giơ cánh tay khoác vai cậu, "Đi thôi, bà ngoại mày mời cơm tối, vừa ăn vừa nói."

Tần Anh vừa nghe, giận không chỗ trút, vội ngắt lời gã, phẫn nộ nói, "Buổi tối cửa hàng tôi có việc, Thẩm Nghê một lát còn có tiết, ngày hôm nay không thích hợp lại tìm thời gian khác đi."

"Không thể xin nghỉ?" Thẩm Trung giễu cợt, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Tần Anh, "Cửa hàng rách của bà thiếu một mình bà cũng đếch có sao."

Thẩm Nghê mẫn cảm nhìn Tần Anh, Tần Anh chỉ phải cười khổ, rốt cục gật đầu.

Từ nhà hàng đi ra, Thẩm Trung cầm trong lòng lại nắm chắc, uống nhiều mấy ly, Tần Anh trả tiền để gã đón xe về quán trọ nát. Thẩm Nghê cẩn thận nhìn chăm chú xe chạy đi, quay đầu nhìn Tần Anh cũng sắp cất bước rời đi liền liền vội vàng bước lên kéo tay bà hỏi mình có phải sẽ rời đi nhà ông cậu hay không. Tần Anh cảm giác rõ đầu ngón tay Thẩm Nghê lạnh lẽo. Nhìn toàn bộ vẻ mặt lo lắng của cậu lại nghĩ đến trong bữa ăn cậu đáng thương hầu như không nói chuyện. Thẩm Trung mở miệng ngậm miệng đều là biện pháp có được tiền. Trong chốc lát không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhấn mạnh với Thẩm Nghê, "Đó là ba con, nên đi về cũng là điều phải."

Thẩm Nghê ngớ ra một lúc lâu, "Nếu như con làm theo ông ta thì sao?"

Tần Anh nhắm mắt thở dài. Thẩm Trung không cần mặt mũi không tim không phổi, sợ giả sử gã thật đi tìm Tần gia rất có thể tiền không có, không chắc Tần gia còn bổ sung Thẩm Nghê tặng lại cho gã, bỗng dưng nuôi thêm cái mạng ăn, lợi không bù đủ mất. Vì vậy nghĩ từ chỗ Thẩm Nghê gợi lên chú ý, dáng vẻ như mắt lộ ánh vàng đào suối.

"Làm như thế nào đây, giống như hắn nói với con mỗi tháng cho hắn chút tiền như vậy, hắn lại tìm việc làm à?" Tần Anh liếc mắt nhìn cậu, "Con phải tin tưởng người có thể mở miệng đòi tiền con trai mình còn biết đàng hoàng tìm công việc à? Đó là cái hang không đáy, không ai lấp ở trên, càng chưa nói con là một đứa con nít, con có thể cho hắn bao lâu? Quá ngây thơ rồi. Bà biết mấy năm nay bọn họ không bạc đãi con, còn cho con giữ không ít tiền nhưng không phải để con lấy đi cứu tế."

"Nhưng..." Khóe miệng Thẩm Nghê suy sụp, "Con không muốn để ông cậu biết, họ sẽ đưa con đi."

"Con không muốn sống với Thẩm Trung?"

Thẩm Nghê do dự vẫn gật đầu. Lần đầu cậu nghi ngờ bản thân có phải là đứa không lương tâm hay không. Mặc dù Thẩm Trung không giáo dục mình, xa cách nhiều năm gặp lại kỳ lạ như trò hề nhưng ông ta vẫn là người ba trên danh nghĩa của mình. Trong lòng Thẩm Nghê nghĩ như vậy, có chút khó chịu lại không muốn chấp nhận, "Vậy tạm thời không nói với ông cậu được không bà ngoại? Cho con chút thời gian, nếu như ba con thực sự muốn dẫn con đi, con sẽ đi."

Tần Anh không biết dự định của Thẩm Trung, cũng không muốn biết, cô nghĩ thầm nhanh rời tay chuyện này trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình, vì vậy nói hăm dọa cậu: "Chuyện này không bàn bạc nữa, phải nói cho anh ấy biết nếu không bà sẽ bị bà mợ con mắng thảm."

Thẩm Nghê mở to hai mắt lắc đầu, "Bà nói cho họ biết cũng sẽ bị mắng, bà không hỏi trước đã mang ba tới tìm con, bà cậu sẽ vô cùng tức giận." Cậu lại đi lên kéo cánh tay Tần Anh, vội vàng bổ sung, "Nếu con đi, bà lại chìa tay xin tiền bà mợ sẽ không được đến tiền đâu."

Tần Anh khó thở, cô không nghĩ Thẩm Nghê lại nói trắng ra hành động bán đứa nhỏ đòi tiền của mình như vậy, vẻ mặt trong thoáng chốc không chịu nỗi, chỉ cuống quýt vẫy tay cậu ra, cau mày nói, "Con về trường học trước đi, bà suy nghĩ lại."

Thẩm Nghê nhìn trong lòng bà do dự, lại năn nỉ ỉ ôi một lúc mới buông đầu đón xe.

Tần Anh đưa mắt nhìn cậu rời đi, đi mấy bước dọc đường phố, cứ nắm di động như vậy, lại không biết nên gọi cho Tần Thế Hoa hay không. Thẩm Nghê vừa rồi nhắc đến, bản thân lại đắn đo quan hệ lợi hại trong chuyện này. Hơi thở lộn xộn dâng trào, đầu óc vô cùng hỗn loạn, nghĩ bằng không chờ một lúc, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Thẩm Nghê cũng ăn không lớn thua thiệt gì.

Trách không được mọi người luôn nói Tần Anh hồ đồ, không biết nặng nhẹ, suy nghĩ này của cô chính là qua cả hai tháng. Trung gian ngoại trừ Thẩm Trung thỉnh thoảng đi qua gặp cô liên hệ Thẩm Nghê cũng không còn đi tìm cô phiền phức. Xuất phát từ lòng riêng liền đem việc lớn này bỏ qua một bên, chẳng mấy chốc nói chuyện yêu đương, hiện nay còn chuẩn bị kết hôn. Mãi cho đến ngày này, Thẩm Trung tìm không được Thẩm Nghê lại đến chỗ cô gây hấn, cô mới ý thức rằng không nói không được.