24
Vài ngày sau, lấy lý do đi khai hoang thêm vùng đất mới, ông chủ Kỳ Đồng cho phép Cả Huê dẫn theo mười sáu người đi vào sâu trong vùng núi đồi Yên Thế.
Đoàn người khởi hành lúc trời còn chưa sáng, hơn nửa ngày dài men theo các con đường mòn, đến buổi chiều cũng tới được căn cứ Phồn Xương. Cả Huê an trí cho đám người trong một khu lán trại cạnh điền trang bà Ba Cẩn. Nghỉ ngơi một đêm, sớm hôm sau nghe tiếng kẻng lệnh, mọi người tỉnh dậy, mỗi người được phát một nắm cơm ăn cùng với muối vừng. Mặt trời vừa ló rạng, Cả Huê đưa đoàn người tới một khu đất rộng, trên đó có khoảng gần trăm người chia làm ba đội đang khởi động chân tay.
Do đã được báo trước, nên bọn họ vừa đến đã có mấy người ra đón. Đi đầu là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, mày dậm mắt sắc, theo sau là hai cận vệ mặc thổ cẩm bồng súng hoả mai. Tới gần thanh niên khẽ cười nói:
_ Vất vả cho ông Huê quá! Đận này mộ được bao nhiêu người vậy?
_ Có gì đâu cậu?! Đó là việc tôi nên làm mà! Lần này có mười sáu người đạt yêu cầu. Danh sách ở đây ạ.
Cả Huê cầm một tờ giấy đưa cho thanh niên kia, đoạn quay đầu nói với mọi người:
_ Đây là cậu Cả Trọng, con trai cả của thủ lĩnh nghĩa quân, từ nay mọi người sẽ do cậu ấy huấn luyện.
Cả Trọng cầm tờ giấy mở ra rồi nhìn mọi người, giọng nói hào sảng cất lên:
_ Tất cả mọi người đến đây đều vì nghĩa lớn! Để đánh bại được quân thù chúng ta cần phải đoàn kết, phải có kỷ luật và phải có sức mạnh! Bây giờ tôi đọc tên ai thì người đó hô "có" rồi bước về phía trước.
_ Đỗ Sỹ Diệu, mười bẩy tuổi.
_ Có!
Chừng hai phút sau.
_ Lý Mận, mười bốn tuổi.
_ Có!
Khi Lý Mận bước ra Cả Trọng cũng hơi sững người một lát, rồi lại tiếp tục đọc. Hết danh sách chàng ta liền hô lớn:
_ Tất cả nghe rõ không?!
_ Rõ!
_ Chạy năm mươi vòng quanh thao trường, càng nhanh càng tốt!
Mỗi vòng cũng hơn nửa cây số, hơn chục vòng đầu mọi người còn chạy được sau mệt quá dần rà thì thành đi bộ. Chỉ có Lý Mận và Diệu là chạy xong trước chín giờ sáng, những người khác lê lết đến bữa cơm trưa vẫn còn nhiều người chưa chạy xong.
Đang giờ nghỉ trưa, có một thanh niên mặt đen mặc thổ cẩm bồng súng bước vào hô lớn:
_ Thằng Mận, thằng Diệu đi theo tao.
Hai người đi theo cậu ta tới một ngôi nhà ngói khá rộng, Cả Trọng ngồi trên ghế mây thấy bọn họ vào liền đứng lên ra dấu mời ngồi.
_ Tôi thấy biểu hiện của hai cậu rất tốt! Đủ tiêu chuẩn để vào đội cận vệ, hai cậu về dọn hành lý theo A San dẫn tới khu ở mới.
...
Sau gần nửa năm được Cả Trọng huấn luyện đặc biệt, từ cận chiến tới dùng súng, dùng đao và cả phi lao nữa. Mận và Diệu được cử đi theo giúp việc bà Ba Cẩn.
Nhà bà Ba ở trên một ngọn đồi thấp, xung quanh là những nương lúa xanh mướt mắt trải rài ra phía xa xa. Trong nhà có một bà vú giúp việc, một ông lão tuổi độ năm mươi nhìn qua có vẻ tiên phong đạo cốt.
Thấy con gái nhỏ đã bú no, bà Ba kéo áo xuống, đưa em bé cho vú em rồi gọi vọng ra:
_ Thằng Mận vào đây bà bảo!
_ Dạ!
Lý Mận từ cửa bước vào, trên hông hắn dắt theo một con dao mèo dài chừng năm tấc, vỏ và chuôi làm bằng sừng trâu đen bóng.
Thấy hắn bước vào, bà Ba nghiêm mặt nói:
_ Bà đã cho người điều tra! Thầy mày ngày xưa đi lính cho quan tây phỏng?
_ Dạ thưa phải ạ!
_ Bà thấy mày cũng được! Nhưng lòng người đa đoan, chẳng biết mày có phải thám báo của giặc cài vào hay không nữa?
Lý Mận quỳ xuống mà lạy:
_ Con nào dám vậy! Con xin thề với trời rằng...
_ Thôi khỏi! Có chuyện thế này, ở gần trấn Nhã Nam có một tên chỉ điểm, mày đi lấy đầu nó về đây là được rồi!
Đoạn bà nhìn sang ông cụ râu bạc nói:
_ Thầy đi dẫn đường cho nó!
...
Trên một con đường đất nhà cửa thưa thớt, ông thầy tướng số đi trước, cậu thư đồng vạm vỡ cầm cháp bước theo sau. Vừa đi ông cụ vừa hô lớn:
_ Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thuận thiên cải mệnh! Mỗi quẻ mười xu.
Khi đi qua một ngôi nhà không có gì bắt mắt, ông già khẽ nháy nháy cậu thư đồng một cái rồi thong dong bước đi. Tới một chỗ vắng vẻ ông mới mở lời:
_ Nhà nó đấy! Nó tên là Lý Xuân, ba mươi tuổi ở một mình thôi, nhớ làm gọn gàng vào!
...
Đêm đầu tháng không trăng, Lý Mận chét một lớp bùn đất lên người, chỉ vận một chiếc khố gài thêm con dao mèo. Hắn như bóng ma trườn tới sát vách ngôi nhà kia, toan xé rào lách vào thì ngoài cổng có bóng người bí mật tiến tới gọi khẽ:
_ Anh Xuân ơi!
Trừ trong nhà một bóng đen khác nhẹ nhàng ra mở cổng, đoạn hai tên cùng đi vào trong nhà. Lựa lúc cửa vừa đóng, Lý Mận xé rào lẻn vào trong, hắn nép sát cửa dỏng tai nghe ngóng. Có giọng nói nhè nhẹ vang lên bên trong ngôi nhà không một ánh đèn:
_ Anh Xuân này, anh Lý Bắc bảo em nhắn anh nên chốn đi ngay. Bà Ba đã đánh hơi ra được anh rồi, còn cho một thằng lính mới đi giết anh đấy!
_ Lính mới tao sợ cái rắm! Nhưng nếu lộ rồi thì phải chuồn thôi! Haizz!... Cái nhà này mua mất hai chục đồng bạc lại phải bỏ! Hừ!
_ Hì! Lại xin quan Tây cho tiền mua cái khác đẹp hơn, lo gì!?
Lý Mận nép sát cạnh cánh cửa, trên tay con dao mèo đã được rút ra. Lục đục chừng nửa giờ sau, có tiếng chân nhè nhè bước ra. Một bóng đen khẽ mở cửa thò đầu ra nhìn quanh... Chợt một cánh tay lướt qua trước mặt gã...
"Xoẹt...!"
Đường dao bén không chút trở ngại cứa đứt cổ bóng đen, cánh tay gã còn chưa kịp đưa lên thân hình đã đổ gục xuống. Lý Mận lách qua cái xác nhanh chân tiến vào trong nhà...
Trong bóng đêm, có một bóng mờ khoác túi hành lý trên lưng, thấy động gã liền ném túi hành lý về phía Lý Mận rồi lách mình ra xa. Lý Mận dễ dàng tránh thoát, đoạn lướt theo bóng đen kia đưa dao đâm thẳng vào bụng nó, bóng đen khẽ xoay người rút khẩu súng hoa cải bên hông, gã không lên đạn mà lấy báng thép phang thẳng vào đầu Lý Mận.
Qua nửa năm rèn luyện cận chiến, phản ứng của Lý Mận cũng không kém, hắn không đâm thẳng nữa mà vặn đường dao ngược lên cánh tay đang vung kia.
"Xoạt...!"
Một bàn tay bị đứt cùng khẩu súng hoa cải theo quán tính bay sượt qua tai Lý Mận. Tên Lý Xuân kinh hãi kêu lên:
_ Á á á...! Mày là thằng...
Bóng đen còn chưa nói hết câu bỗng im bặt, bởi lúc này lưỡi dao mèo đã rạch cổ họng gã ra làm hai.
...
Trời tờ mờ sáng, trên con đường dẫn vào điền trang bà Ba Cẩn, lúc này còn sớm nên rất vắng vẻ, chỉ có một người lặng lẽ bước đi. Hắn cầm một gói hành lý, trên vai vác một khẩu súng hoa cải móc theo một túi vải ướt, thi thoảng lại có một giọt mầu đỏ rơi ra!
...
_ Mày làm tốt lắm! Nhưng sao lại có tận hai cái đầu?
Trong sân nhà buổi sớm, bà Ba nhìn túi vải ướt vừa được mở ra hỏi Lý Mận.
_ Dạ! Con thấy hai đưa rủ nhau định trốn nên giết luôn. Nghe chúng nó nói chuyện thì còn tên Lý Bắc nào nữa ấy?
_ Lý Bắc à? Thầy xem trong trang mình có ai tên thế không?
Ông già lật một quyển sổ ra chăm chú nhìn một lát, rồi khẽ lắc đầu.
_ Chắc nó đổi tên rồi! - Bà Ba khẽ gật đầu.
Kiểm tra trong hành lý, ngoài bốn mươi hai đồng bạc ra không còn gì quan trọng nữa. Bà Ba cầm xấp bạc rút ra mười hai đồng đưa cho Lý Mận nói:
_ Làm tốt lắm, bà thưởng cho mày!
Lý Mận cám ơn, cầm lấy rồi dúi cho thằng Diệu hai đồng, nãy giờ nó vẫn đứng cạnh nhìn hắn ra chiều nể phục lắm.
_ Thằng Diệu mang hai cái đầu này treo cạnh lối vào cho bà!
Đoạn bà Ba quay sang ông già bảo:
_ Thầy viết cho con mấy chữ kể tội bon chúng rồi dán lên.
Lý Mận tắm rửa xong, ăn mấy lưng cơm rồi đi ra phía ngoài cổng trang viên.
Phía trước cổng có mấy chục người, bọn họ đang đứng bàn tán cạnh hai cái đầu bết máu. Bỗng nhiên, Lý Mận có cảm giác gai người, theo trực giác hắn nhìn vào đám đông. Trong đám ấy, có một thân ảnh dáng tựa người tầu, đang đưa đôi mắt trắng dã nhìn hắn lăm lăm!