Chương 23: Lý Mận

23

Trời đã quá nửa đêm, trên cánh đồng làng tiếng côn trùng thưa thớt. Đi lên khỏi đầm ông Bẩy, đến một lối rẽ vào làng Tiêu Sơn đôi trẻ mới bịn rịn tách nhau ra, đoạn cô Thúy vẫy tay gọi thằng Mận đang lẽo đẽo phía xa chạy lại cùng về.

Vừa đi cô Thúy vừa nạt:

_ Mày cấm được nói chuyện này với ai! Bép xép thì biết tay tao đấy!

_ Ừm! Được rồi...

Nhìn ánh mắt có phần hơi rảo hoạt của thằng Mận, cô Thúy có vẻ không an tâm cho lắm.

_ Đưa tay đây tao bảo?

Cô Thúy cầm tay thằng Mận, dúi nhanh vào ngực mình một cái rồi buông ra.

_ Đấy nhá! Mày mà nói chuyện tao mí anh Tráng thì tao sẽ thưa thầy là mày bóp vú tao!

_ ...!

Vài ngày sau, nhà anh cu Tráng cũng đến ngỏ lời xin cưới cô Thúy thật. Thấy gia đình nhà giai cũng được nên ông bà Thân vui vẻ đồng ý cho hai bên đi lại. Từ đó anh cu Tráng đường hoàng tới dẫn cô Thúy đi chơi, không cần thằng Mận phải đi cùng nữa.

Buổi trưa nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi, Mận đang ngồi bên gốc ruối tay cầm bông hoa súng, nhặt mấy sợi nhụy bỏ vào mồm nhai cho đỡ chán. Nhẽ ra, buổi sáng nay đã cày xong hết rồi nhưng hắn cố tình chừa lại một sào, đợi bà hai mang cơm cho mình lần cuối.

Đúng lúc này một thân hình xuất hiện trong tầm mắt, mông và ngực nẩy nẩy theo từng bước chân đi. Đúng là bà hai chứ còn ai vào đây nữa?! Bà hai Nành đặt gánh cơm xuống rồi hỏi:

_ Cày gần hết ruộng chưa hả Mận?

_ Dạ! Chỉ còn một sào chiều nay nữa là xong.

_ Ừm! Vậy cũng tốt!

Thấy giọng bà có vẻ hơi buồn buồn, cơ mà chính trong lòng thằng Mận cũng đang thấy vậy.

_ Bà đã đậu được thai chưa ạ?

_ Tao cũng chả rõ nữa? Người vẫn thế chưa thấy có thay đổi gì...

Sau đó dưới gốc ruối quen thuộc, như thường lệ mấy ngày qua, bà hai Nành ngậm cái đó của thằng Mận, tới lúc thấy nó hơi rần rật, bà há miệng tính đưa tay ra hứng. Nhưng đắn đo một thoáng, bà hai liền tốc váy ngồi lên rồi đưa thứ đó ấn vào trong hạ thân mình.

Sau khi dương dịch được phun ra hết, chừng nửa khắc sau thấy thứ đó đã mềm mềm, bà hai chợt giật mình quát khẽ:

_ Mận! Mày giúp bà nằm ngửa ra đi! Cái thứ kia cứ để nguyên trong đó nhá.

Thằng Mận ngoan ngoãn nghe theo lời bà hai bảo, nhưng khổ nỗi vì còn quá trẻ nên chỉ sau một thoáng hạ thân hắn lại nóng bừng bừng, cương cứng. Bà hai Nành thấy như vậy có chút đáng thương, đành mặc kệ cho cái đó của hắn ra vào một lúc.

Nửa giờ sau, mọi chuyện đã xong. Thằng Mận nhìn bà hai vừa kính sợ xen lẫn si mê. Thấy vẻ mặt bà hơi buồn buồn hắn liền hỏi nhỏ:

_ Chắc lần này làm lâu vậy sẽ có mang đấy bà nhỉ?

Bà hai Nành nhìn hắn ánh mắt có phần trìu mến, đoạn nói nhỏ:

_ Bà cũng mong là như thế! Chỉ mong có được thằng con giai, chứ làm việc này bà cũng thấy có lỗi với ông Thân.

...

Những ngày sau đó, cuộc sống lại trở về nhịp điệu như trước kia. Chừng hơn một tháng sau, bà hai Nành báo tin mừng đã thụ thai. Ông Thân là người cảm thấy vui nhất, giết cả một con lợn thật to làm hơn chục mâm cỗ ăn mừng!

Thấm thoát đã tới ngày cuối năm, ông bà Thân cùng cô Vân tới nhà cụ đồ ăn tất niên, cô Thúy thì được anh cu Tráng đưa đi sắm tết. Trong nhà chỉ còn bà hai Nành và thằng Mận, lúc này cái bụng của bà đã căng lên thấy rõ. Bà gọi hắn vào phòng riêng rồi nói nhỏ:

_ Bà nghĩ cái thai này chắc là con của mày rồi! Sợ đẻ ra chẳng may không giống ông Thân, trông lại giống mày thì chết...

_ Vậy bà định tính sao ạ?

Bà hai Nành nhìn hắn, hơi bối rối một thoáng rồi lấy ra một chiếc khăn lụa nói nhỏ:

_ Đây là ba mươi đồng bạc, mày cầm lấy mà bỏ đi thật xa! Tao sẽ nói mày trộm tiền trốn đi cho khỏi ai nghi ngờ...

_ Thôi bà cứ giữ lấy! Con cũng còn mười đồng ông vừa đưa cho chưa tiêu gì.

_ Mày phải cầm lấy, bà mới nói mày ăn cắp được chứ?

_ Dạ vâng! Bà đã nói vậy thì con xin nghe theo...

Mận cầm lấy cái khăn lụa, nhìn bà hai Nành một thoáng rồi chần chừ đưa bàn tay ra, khẽ chạm vào cái bụng tròn tròn của bà hai một cái rồi mới chạy ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng thằng Mận, mắt bà thoáng buồn một chút, song lại khẽ cười đưa tay xoa lên cái bụng mình.

...

Mận ngồi dưới gốc đa, cầm mấy quả chuối xanh vừa vặt chộm được ven đường đưa lên miệng nhai. Chiều hôm qua, Mận về phòng lấy thêm bộ quần áo với con dao nhỏ phòng thân, có bốn chục đồng bạc buộc kỹ hắn chả lo đói, bởi vậy cứ theo con đường lộ mà chạy một mạch. Đến tối, muốn vào nhà nào nghỉ tạm, rồi mua ít thức ăn - Hắn có tiền mà! Nhưng hôm nay là ba mươi tết, làm gì có nhà ai chịu mở cửa cho hắn mà vào?!

Cố sống vật vờ qua hai ngày tết, ngày mở chợ mùng ba, Mận ăn một bữa thật no nê cho hả dạ. Hôm đó khi đi ngang qua chợ Giật, nghe tin có ông Kỳ Đồng tuyển phu đồn điền trên mạn Yên Thế, trả công hậu lắm, hắn hỏi thăm rồi lập tức lên đường.

...

Ông chủ Kỳ Đồng mặc bộ tây trang mầu trắng, còn khá trẻ nhìn rất có dáng trí thức. Đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, mặc quần chẽn áo thụng xám, vầng chán cao rộng, chòm râu lún phún toát nên vẻ uy nghiêm hiếm thấy. Ông chủ trẻ nhìn xuống khoảng năm mươi trai đinh già có, trẻ có nói:

_ Mọi việc ở đây sẽ do ông Cả Huê thay tôi quản lý! Bắt đầu làm thử một tháng, ai hoàn thành tốt công việc sẽ được trả mười hai đồng bạc tiền công một năm, còn ai không làm tốt sẽ bị đuổi.

Hai người giúp việc gài đao bên hông, bê ra một bộ bàn gỗ trên đó có sẵn giấy và nghiên bút. Ông Cả Huê ngồi xuống ghế nói to:

_ Tất cả lần lượt lên xưng tên tuổi, quê quán.

Chừng nửa giờ sau cũng tới lượt Mận đi lên.

_ Tên?

_ Dạ! Lý Mận ạ.

_ Tuổi?

_ Dạ! Mười bốn ạ.

Cả Huê sững người lại, nhìn thân hình cao lớn vạm vỡ của Lý Mận, trán hơi nhăn lại có vẻ khó tin. Đoạn ông lại hỏi tiếp:

_ Quê quán?

_ Dạ! Làng Tiêu Sơn, tổng Cẩm Đình, phủ Thiên Phúc ạ.

_ Được rồi! Người tiếp theo.

Ông chủ Kỳ Đồng mới du học bên Pháp về, đã được quan toàn quyền Đông Dương cho về vùng Yên Thế mở đồn điền khai hoang. Các chân ruộng thấp thì ông cho trồng một ít lúa để lấy lương thực, còn phần lớn là để trồng đay. Các gò đồi cao hơn thì ông cho trồng chè, ngoài ra ông còn thử trồng thêm một số cây cao su.

Chừng hai mươi ngày sau, vào một buổi tối, cả Huê gọi Lý Mận và khoảng hai chục người khác tới một khu rừng vắng. Ông cầm đuốc cùng với hai người giúp việc đeo đao đi trước, cả đám người lối bước theo sau. Tới một bãi đất rộng Cả Huê dừng lại nhìn mọi người một chặp rồi lên tiếng:

_ Như mọi người đã biết! Bọn giặc Pháp Lang Sa từ đâu đến đây đàn áp, nô dịch dân ta, khiến cho bao cảnh đầu rơi máu chảy, cửa nát nhà tan! Nay tôi được cụ Đề Thám cử về đây tuyển lựa những người yêu nước, cùng chí hướng tham ra đánh giặc, mang lại hoà bình và ấm no cho con dân nước Việt ta!

Cả Huê nhìn hai chục bóng người, hầu hết là trai đinh cường tráng, mặt ông nghiêm lại, đoạn nói tiếp:

_ Ai đồng ý tham gia nghĩa quân thì ở lại! Ai không đồng ý có thể tự ý quay về, tôi sẽ không ngăn cản.

Yên lặng một hồi, rồi cũng có vài người sợ hãi những ông Tây cầm súng, liền lục tục quay trở về khu đồn điền. Những ngày sau, Lý Mận không còn thấy bóng dáng những người đó nữa? - Hẳn là đã bị Cả Huê thủ tiêu rồi!