Chương 20: Hà thần nổi giận

20

Chừng đã giữa trưa, có cơn gió nhè nhẹ lướt qua, khẽ làm đung đưa mấy sợ tóc dài vương trên gương mặt thanh nữ xinh đẹp. Đống lửa lụi dần, chỉ còn lại đám than hồng đang còn âm ỉ, Đỗ Vũ thấy vậy quay sang khẽ lay bờ vai cô Lụa rồi hỏi:

_ Cô muốn chôn ông cụ ở chỗ nào để tôi đi đào?

_ ... Ừm..à! Em đi chắc sẽ chẳng bao giờ quay lại đây nữa! Vài lần phù sa bùi đắp là mất dấu thôi anh. Chi bằng cho thầy em về lại dòng sông, để mỗi lần giỗ thầy, em chỉ cần đến bờ sông thắp nhang là được!

_ Vậy cũng có đạo lý! Mỗi dòng sông đều trôi ra biển lớn, linh hồn ông cụ sẽ được du lãm khắp nhân gian!

_ Hì! Anh nói nghe cứ như mấy anh học trò nửa mùa đi chim gái ấy!

_ ...! Vậy để tôi lấy cái gáo múc nước dập than đi làm ngay cho sớm!

Nói đoạn, Đỗ Vũ đi về bè tre lấy cái gáo dừa mang lên múc nước. Hắn ghé mắt trông qua thấy lão Chột vẫn đang nằm dạng háng gáy say sưa.

Gáo dừa múc chả được là bao nước, hắn phải lên xuống mấy chục lần mới làm đống than tắt hẳn. Để đấy đợi một lúc cho nguội, cô Lụa cởi gói đồ nhặt mấy bộ quần áo của ông Lục lên tặc lưỡi:

_ Em đoảng quá! Lúc nãy không đốt luôn cho thầy!

_ Quên rồi thì thôi! Dùng để đựng than tro thả xuống sông cũng tốt mà!

_ Hì! Đặt tro than vào trong, tựa như thầy em đang mắc áo ấy nhỉ?!

Nửa giờ sau, đám tro than đã nguội. Đôi trai gái dùng bàn tay trần bốc từng năm tro ướt để vào trong bộ áo dài đẹp nhất của người quá cố, lấy đai lụa cột thật chặt, đoạn hai người cùng khiêng xuống thả vào lòng sông. Cô Lụa rửa chân tay đi lên một bờ cao, đôi mắt ươn ướt nhìn dòng sông lặng lẽ trôi. Cô chậm dãi quỳ xuống, hướng nơi vừa thả than tro ông Lục lậy đủ chín cái! Đoạn hướng bè tre lậy ba cái như muốn tạ ơn người đang nằm trong đó. Đến lúc cô ta hướng Đỗ Vũ muốn vái, hắn liền xua tay:

_ Thôi! Tôi xin cô! Tôi không muốn chết sớm thế đâu?!

Cô ta không lạy nữa mà nhìn hắn cười.

_ Hì! Vậy tôi chúc anh sống lâu vạn tuổi! Con đàn cháu đống nhiều như cá sông Hồng này!

_ Đời người trăm năm là quá đủ rồi! Vạn tuổi chẳng lẽ thành tiên! Ha ha.

Nhặt túi quần áo khoác lên vai, cô Lụa vẫy chào hắn rồi bước đi. Lúc này từ dưới sông một giọng nói khó chịu cất lên:

_ Thằng mất dậy kia! Mày không tiễn nó được một đoạn à?!

Cô gái bước chậm lại, chờ chàng trai theo cùng rồi ôm lấy tay hắn bước đi trên lối cỏ xanh:

_ À! Cô có tiền chưa? Tôi cho cô này!

Hắn dúi một đồng bạc ban sáng lão Chột đưa cho vào tay cô, cô Lụa đưa tay gạt đi cười nói:

_ Thứ khác có lẽ em cần, chứ tiền thì cũng đủ dùng rồi! Thầy em gom hết được hơn bốn chục đồng bạc, dư sức để em xuôi nam!

Hai người bước đến bờ đê, Đỗ Vũ đã cố tình bước chậm rồi mà cảm giác sao vẫn còn nhanh thế?! Cô Lụa buông tay ra nhìn hắn nói:

_ Đưa em tới đây được rồi! Anh về đi!

Nhìn vào mắt Đỗ Vũ một thoáng, đoạn cô ôm cổ hắn kéo xuống và đặt nên một nụ hôn! Cảm giác ngọt ngào khiến hắn ngẩn ngơ, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cả hai kiếp sống. Đỗ Vũ đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô Lụa rồi chầm chậm để bàn tay trôi về phía dưới... Gài tờ một đồng vào túi hành lý trên lưng.

Nhìn bóng cô gái khuất dần, lòng cảm thấy có chút trống vắng chàng trai chậm dãi bước lại bên sông.

...

Buổi chiều hôm đó một bữa cơm đơn giản được dọn ra, hai thầy trò dường như mỗi người đều mang tâm sự nên ăn uống cũng chỉ qua loa. Ngồi một lúc chờ trăng lên hai người lại đẩy bè ngược dòng đi bắt cá. Thật lạ? Ánh trăng hôm nay không còn có vẻ dịu dàng như thường lệ, có lẽ bởi lòng người buồn ảnh hưởng tới vầng trăng?!

Hai thầy trò dong bè ngược dòng chừng một giờ mà chưa bắt được con nào, thậm chí tới bóng dáng một con cá cũng không nhìn thấy. Đỗ Vũ cau mày khó hiểu, lão Chột chán nản cắm sào dừng lại.

_ Ủa! Sao lão không đẩy bè đi tiếp?

Lão già đưa con mắt sắc như dao trầm ngâm nhìn quanh một lượt, vết sẹo vắt ngang khuôn mặt khẽ hơi rần rật.

_ Mịa nó! Cứ đà này có đẩy tới sáng mai cũng chả được con cá nào đâu!

_ Thế thì nghỉ sớm một hôm! Tối mai làm gấp đôi bù vào vậy!

Bè dừng lại, không hiểu sao trong lòng Đỗ Vũ có cảm giác bức bối khó tả. Trời vẫn còn khá sớm, hắn bước ra mép bè nhìn vầng trăng u ám. Trông dòng nước có vẻ đen hơn thường lệ, hắn nhún chân, muốn nhảy xuống bơi vài vòng cho khuây khoả thì có một chiếc sào tre cản lại. Lão Chột cất tiếng:

_ Tao thấy dòng nước hôm nay lạ lắm! Tốt nhất là mày vào trong lán mà ngồi.

Dù hơi khó hiểu, nhưng qua nhiều sự việc, hắn tin trực giác của lão nên ngoan ngoãn đi vào trong lán nằm.

Lão Chột cũng chẳng dám xuống nước, lão lấy cái gáo dừa múc nước dội vào người cho thoải mái. Tiếng rội nước làm động cả khúc sông vốn đang vắng lặng tới khó hiểu. Đột nhiên cái gáo dừa rơi xuống, lão Chột như một cơn gió lao vào lán, bàn tay cụt ngón móc vào bó quần áo mới mua, tay còn lại ôm ngang bụng Đỗ Vũ lao vút ra ngoài. Không dừng lại một tíc tắc lão nhảy bổ lên bờ, chạy liên một mạch tới khoảng gần trăm mét sau mới dừng lại, thả hắn xuống mặt cỏ.

Cảm nhận được sự bất thường, Đỗ Vũ không hỏi gì lão mà đứng phắt dậy nhìn về phía mặt sông...

Dưới bóng trăng, chiếc bè tre đang tròng trành dữ dội vì mới bị dẫm đạp mạnh. Nhưng sự lạ không nằm ở cái bè, mà là ở cách đó chừng bảy mét. Có một cột nước to lớn đang dâng cao, khi nước trôi ra để lộ ra một cái đầu to như con nghé đang trồi lên, cao tới ba, bốn mét. Trông như rắn mà không phải rắn? Vì trên đỉnh đầu rắn của nó có một hàng vây, giống như vây cá kéo dài ra phía sau. Những lớp vẩy vàng to như bàn tay dưới ánh trăng lấp loáng, đôi mắt nó đỏ rực nhìn chằm chằm về phía hai người. Chừng vài phút sau, con ngư long khẽ nhếch mép phun một cột nước dài rồi lặn xuống, cả một khúc sông bị khuấy động mạnh, chiếc bè tre gần đó dập dềnh tưởng như muốn lật...

Đỗ Vũ mặt tái mét vô thức nói:

_ Con này là Giao Long trong truyền thuyết đây sao?

_ Hừ! Đó là Hà Bá sông này! Đến hôm nay tao cũng mới thấy tận mắt, mọi khi chỉ nhìn thấy bóng lưng của nó thôi!

_ À! Té ra là con quỷ này nó theo bè mình từ tối, thảo nào chả có con cá nào dám tới gần.

_ Không phải theo bè... Mà là theo mày đấy!

_ ...?

_ Mịa! Mày cướp con mồi mơn mởn của nó, nó không thù mày mới lạ đấy?!

Đỗ Vũ chợt nhớ tới những lời cô Lụa nói ban trưa, dè dặt hỏi lão Chột:

_ Thế ra Hà Bá bắt người là có thật ạ?

_ Tạo méo biết nơi khác có thật hay không? Nhưng hôm nay là thật rồi đấy! Phúc mày còn lớn bằng cái đình! Cả tối nay đứng phía gần bờ, chứ mày đứng ở phía ngoài thì chết mịa nó rồi.

Da gà nổi lên lớp lớp, hắn nhìn lão Chột run giọng hỏi:

_ Bây giờ mình nên làm gì hả lão?

_ Làm cái méo gì nữa! Kiếm chỗ nào cao ráo mà khểnh! Quần áo sẵn đây rồi, sớm mai cho mày lên đường đi chỗ khác mà sống cho an tâm.

_ Thế còn lão thì sao?

_ Tao thì sợ cái rắm! Nó thù mày chứ có thù tao méo đâu mà sợ?

_ Nhỡ đâu nó ghét lây sang lão thì sao?

_ Nó là Hà Bá nó phải nhớ luật của nó chứ? Tao có phạp luật sông nước méo đâu mà bắt lại đi bắt tao?

Chừng nửa giờ sau, hai thầy trò dắt nhau lên trên triền đê nằm ngủ. Anh trăng vàng lúc này đã trở lại vẻ dịu dàng như vẫn thế lâu nay.