Dưới sông, ba cái đầu to lớn thò ra khỏi mặt nước, này rõ ràng là ba đầu thủy xà. Kích thước ba đầu thủy xà này đều to lớn hơn đầu thủy xà ngày hôm qua.
Trong đó có một đầu to hơn hẳn, chiều dài đạt gần hai mươi mét, khí tức nó phát ra rõ ràng là man thú cấp. Hai đầu còn lại hơi kém một chút, có lẽ đã cách man thú cấp không xa.
Ba đầu thủy xà này vừa lên bờ đã nhìn chằm chằm vào đám thủy quái ở nơi này. Chúng cũng nhanh chóng tách ra, tạo thành thế bao vây, ngăn chặn đường trở lại sông của bọn chúng.
Mọi người nhìn thấy như vậy cũng hiểu được, bọn thủy xà này lên bờ cũng không phải là vì những quả trứng, ít nhất là mục tiêu chính cũng không phải, mà hẳn là chúng muốn đi săn đám thủy quái lên bờ này.
Mọi người cũng không biết là nên mừng hay nên lo, mừng là đại chiến chắc chắn sẽ xảy ra. Còn lo thì là chỉ sợ bọn thủy quái kia chống đỡ không nổi, bị thủy xà ăn hết.
Chưa kể còn có một đầu thủy xà là man thú cấp đâu, bọn họ cũng không dám trêu chọc nó nha, căn bản không đối phó nổi, cho dù thắng được nó cũng có thể chạy thoát xuống sông, mà đánh không thắng, vậy bộ lạc thì nguy hiểm rồi.
Đám thủy quái đang giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đánh nhau để tranh giành ổ trứng. Đột nhiên phát hiện thủy xà thì hoảng sợ cực kỳ, còn đâu tâm trạng đánh nhau nữa.
Không chỉ dừng lại tranh đấu, nhiều đầu thủy quái bắt đầu tìm đường chạy trốn. Chỉ tiếc, bọn chúng cũng chỉ có một đường để chạy trốn, đó là trở lại dưới sông. Nhưng chúng cũng phát hiện, thủy xà đều đã bịt kín đường trở lại sông rồi, muốn có thể trở lại sông, cũng chỉ có thể vượt qua thủy xà.
Tình hình bây giờ chính là, ba đầu thủy xà như ba đầu sói hoang, còn đám thủy quái khác giống như là bầy dê, co ro một chỗ muốn tìm đường né tránh.
Chỉ là, bầy dê dồn đến đường cùng cũng còn có sừng nhọn, huống hồ gì đám thủy quái này nào chỉ có sừng nhọn đơn giản như vậy. Chúng là chắc chắn sẽ không ngồi yên để mình bị ăn.
Mặc dù vậy, đứng trước uy thế của ba đầu thủy xà, nhất là đầu man thú cấp kia, đám thủy quái này vẫn không ngừng lùi lại. Mà trong đám thủy quái, mấy con cua là cồng kềnh và vụng về nhất, vậy nên nhanh chóng bị lộ ra phía trước.
Ba đầu thủy xà cũng không vội vàng tiến công, bọn chúng đang từ từ dồn ép đám thủy quái lùi dần về phía chân núi. Chúng làm vậy là để đám thủy quái này cách càng xa dòng sông, như vậy chúng sẽ càng khó có thể chạy thoát.
Thấy đám thủy quái ngày càng tiến lại gần chân núi, đám đồ đằng chiến sĩ vội vàng nấp vào, lỡ đâu bị thủy xà phát hiện, muốn săn giết bọn họ, vậy thì xong đời.
Chờ đã dồn được đám con mồi tới sát chân núi, đám thủy xà bắt đầu công kích. Ba đầu thủy xà này thực sự là những thợ săn lão luyện, phối hợp rất là ăn ý. Trong khi đầu man thú cấp thủy xà lao lên tấn công bầy thủy quái, thì hai đầu thủy xà khác cũng chỉ ở bên cạnh lược trận, đề phòng đám con mồi này bỏ trốn.
Thực sự con mồi quá nhiều, đầu thủy xà này cũng chỉ có thể dùng ra chiêu thức quần công duy nhất của nó ra, đó là dùng cái đuôi to lớn của nó quất thẳng vào đám con mồi.
Đám cua phía trước chính là những kẻ đen đủi phải trực diện với đòn công kích khủng khiếp này. Cũng may, đám cua này da dày thịt béo, phòng ngự mạnh mẽ. Với lại bọn chúng cũng không phải đứng im đó không làm gì, mà đã dùng hai cái càng to lớn của mình để che chắn cho thân thể.
Mặc dù lần công kích này cũng làm cho lũ cua rất là đau đớn, nhưng cũng không bị sứt mẻ gì. Ngược lại, những chiếc gai sắc nhọn trên càng của đám cua còn làm cho thủy xà đau đớn không nhẹ, thậm chí đã có vẩy ở đuôi của nó bị bong tróc ra.
Thấy thế, thủy xà vô cùng nổi nóng, nó gào thét một tiếng, trực tiếp lao tới, cắn lấy một con cua. Hàm răng sắc bén của nó mặc dù không thể trực tiếp cắn đứt thân thể con cua, nhưng cũng đã phá vỡ lớp giáp cứng rắn của nó.
Mà đám thủy quái thấy thủy xà công kích thất bại, lại còn ăn thiệt thòi, lá gan tự nhiên lớn lên không ít, thi nhau phản kích.
Lũ cua thì lao lên dùng càng kẹp lấy thân thể thủy xà. Xúc tu quái thì dùng xúc tu quấn lấy thân thể thủy xà. Lũ tôm thì phóng ra, đâm cho thủy xà rất là đau đớn. Được xem là có lực công kích mạnh nhất ở đây là tôm bọ ngựa thì bật nhảy đến, dùng cặp chân mạnh mẽ của mình đập thẳng vào thân thể của thủy xà. Mỗi đầu tôm bọ ngựa đều có thể đá nát một hoặc hai cái vẩy của thủy xà.
Những con thủy quái khác còn hung hãn như vậy, con cua bị thủy xà cắn kia thì càng liều mạng. Nó dùng cặp càng của mình, dồn toàn lực kẹp lấy đầu, lấy miệng của thủy xà.
Thủy xà rất là đau đớn, vùng vẫy muốn thoát khỏi đám thủy quái này. Đuôi của nó quét ra khiến cho thủy quái xung quanh đều bị hất văng ra ngoài. Đầu của nó cũng vung vẩy, muốn ném con cua trong miệng mình ra.
Chỉ tiếc, điều này lại không được như ý của nó, con cua kia cũng hung hăng vô cùng. Kiểu như là mày cắn tao, vậy thì tao kẹp chết mày. Nó liều mạng kẹp lấy miệng của con rắn không chịu nhả ra.
Điều này khiến con thủy xà tức điên, không ngừng vung vẩy đầu. Đương nhiên, sức mạnh của con cua vẫn là không thắng nổi thủy xà. Sau một hồi cố gắng, con cua cũng bị thủy xà hất bay ra, đập vào chân núi khiến cho con cua này gặp thương tích không hề nhẹ, gần như đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Mặc dù vậy, con cua này cũng đã dạy cho đầu thủy xà kia một bài học nhớ đời, không phải cái gì cũng có thể tùy tiện cho vào miệng được. Trên miệng và đầu thủy xà bị cặp càng của con cua kẹp ra hai vết thương không cạn, máu từ đó không ngừng chảy ra.
Trong khoảng thời gian này, đám thủy quái đã lại một lần nữa lao tới quấn lấy thủy xà. Nhất là đám xúc tu quái, chúng như là đống lưới, quấn chặt lấy làm hạn chế khả năng di chuyển của nó.
Thấy đầu thủy xà này gặp khó khăn, hai đầu thủy xà còn lại cũng lao vào trợ giúp. Những tưởng có thêm hai trợ giúp thì thế cục sẽ thay đổi, thủy xà bọn chúng sẽ có thể áp chế hoàn toàn đám con mồi.
Nhưng hoàn toàn không phải, hai con thủy xà này cuối cùng cũng biết vì sao lão đại của chúng mặc dù đã là man thú còn vẫn phải chật vật như vậy.
Đám con mồi này mặc dù nhỏ yếu, nhưng gai góc, khó chơi vô cùng. Bọn chúng đã chọn con mồi khác rồi mà vẫn ăn phải cái thiệt thòi lớn.
Một đầu thủy xà thì cắn lấy một con tôm, kết quả bị con tôm chọc mù một mắt khiến nó vội vàng hất văng nó ra. Đó là còn may mắn con mắt bên kia nằm ngoài tầm với của con tôm, không thì chỉ sợ đầu thủy xà này đã hoàn toàn bị mù.
Một đầu thủy xà khác cắn chính là một đầu xúc tu quái. Xúc tu quái bị cắn lập tức dùng xúc tu của mình quấn chặt lấy đầu của thủy xà. Trên xúc tu của nó có giác hút và gai ngược, một khi đã quấn chặt, thủy xà căn bản cũng chỉ có miệng để kéo nó ra, nhưng cũng hết sức khó khăn. Mà đầu thủy xà này căn bản chính là bị trói cả đầu, đương nhiên miệng cái gì là cũng bị trói lại hết, thế là nó bị trói mõm.
Chỉ sợ đầu xúc tu quái kia có bị chết, thì nó cũng rất khó có thể gỡ xúc tu quái ra khỏi đầu mình, trừ khi có sự hỗ trợ từ bên ngoài.
Mặc dù gặp không ít khó khăn, nhưng đám thủy xà này lại học được một kinh nghiệm, đó chính là khi hất hoặc ném đám con mồi này vào chân núi, thì chúng sẽ chịu thương thế càng nặng hơn.
Cũng vì thế, đã có một vài đầu thủy quái đã nằm lại ngay dưới chân núi. Thậm chí đã có đầu không còn chút động tĩnh nào.
Đám người Lý Dương nghe động tĩnh bên dưới, không ngừng có tiếng gào rít, lại thỉnh thoảng có tiếng va đập, nên rất là tò mò, không biết bên dưới tình hình chiến đấu thế nào rồi.
Vậy nên, bọn họ quyết định ngó ra quan sát một chút, chỉ cần cẩn thận hẳn là sẽ không bị chúng phát hiện đâu. Dù sao chúng cũng đang chiến đấu, làm sao có thể phát hiện bọn họ ở tận trên này.
Vừa nhìn xuống dưới, mọi người lập tức bị cảnh tượng phía dưới làm cho kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng là mấy đầu thủy xà bị đám thủy quái kia vây công, nhìn không khác gì ba con giun đất sa vào giữa bầy kiến lửa, quằn quại đau đớn.
Nhưng nhìn kỹ lại, bọn họ mới phát hiện, ba đầu thủy xà mặc dù chật vật, nhưng đám thủy quái kia càng thêm không chịu nổi. Trong khi ba đầu thủy xà thương tích đầy mình, nhưng cơ bản còn tương đối nguyên vẹn, cũng chỉ có một đầu thủy xà bị mù một con mắt mà thôi.
Còn đám thủy quái đã không ít con đã không còn lành lặn, nào thì gãy càng, nào thì què chân. Cũng chỉ có đám xúc tu quái có lẽ là đều nguyên vẹn, không chỉ vì bọn này có vẻ không giòn như mấy loại giáp xác kia, mà còn là vì chiến thuật của bọn chúng.
Đám xúc tu quái này tất cả đều quấn chặt lên người thủy xà, làm cho thủy xà hết sức vướng víu. Thành công nhất chính là đầu kia xúc tu quái, đã lấy thân mình trói mõm đầu thủy xà cắn nó lại, khiến cho đầu thủy xà này mất đi một thủ đoạn công kích. Chỉ là cũng không rõ đầu xúc tu quái này còn sống hay không.
Để cho đám người Lý Dương xảy ra hiểu lầm là do đám thủy quái hung hãn không sợ chết, không ngừng bám lấy thủy xà cắn xé, khiến đám thủy xà rất là chật vật.
Đương nhiên, với tình hình hiện tại thì cũng còn chưa biết được bên nào sẽ là bên cười đến cuối cùng, dù sao thủy xà cũng không có thể thuận lợi như ban đầu họ tưởng tượng.
Chỉ là, sau khi đếm lại số lượng thì mọi người lại hết sức khó chịu, bởi vì bây giờ bên dưới chỉ còn có ba mươi tám đầu thủy quái, kể cả ba đầu thủy xà. Chứng tỏ là thiếu mất tám đầu thủy quái, chúng đã đi nơi nào, là bị thủy xà nuốt rồi sao? Đây có thể sẽ đều là con mồi của họ a, làm sao có thể để bị nuốt đi như vậy!!!
Bọn họ cũng không biết, thủy xà căn bản cũng không có cơ hội nuốt một con thủy quái nào, bọn thủy quái này cũng không cho chúng cơ hội đó. Vả lại, ăn đồ ăn cũng không quá thích hợp để chúng chiến đấu, dù sao con mồi cũng đều không hề nhỏ, chỉ trừ khi ăn xong liền chuồn mà thôi.
Bọn người Lý Dương ở trên vách núi, ngọn núi này lại tương đối dốc thẳng, vậy nên bọn họ cũng không nhìn thấy được tình cảnh ở sát chân núi.
Vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể tiếc thương cho đám con mồi của mình, và căm tức kẻ mà họ cho là đã nuốt mất mấy con mồi đó. Trong lòng họ không ngừng cầu mong, những đầu thủy quái kia có thể chiến thắng được mấy đầu thủy xà này.
Sau một thời gian chiến đấu, sức lực của ba đầu thủy xà ngày càng giảm xuống. Dù sao, liên tục phải dùng toàn lực hất văng đám thủy quái đông đảo khiến chúng rất tốn sức. Đã thế lại phải đeo trên người rất nhiều cân nặng, đó chính là đám xúc tu quái. Chúng đã rất cố gắng mà không bỏ rơi được đám chết tiệt này, chúng thực sự khó chịu, dù chết cũng không chịu nhả ra.
Thế là, bây giờ bọn chúng càng khó có thể hất văng những con mồi này ra xa. Chúng cũng chỉ có thể dùng miệng cắn từng con một, ném vào vách núi. Trong khi đó cũng chỉ có thể mặc kệ những đầu thủy quái khác lao vào cắn xé thân thể chúng.
Mà đầu thủy xà bị khóa mỏm kia thành ra bất lực nhất, vì ngay cả miệng nó cũng đã không thể dùng được. Nó có lẽ sẽ thành đầu thủy xà đầu tiên bị nhấn chìm. Chỉ là hiện tại nó vẫn còn có thể giãy dụa một chút, nhưng có lẽ cũng không cầm cự được quá lâu.
Hai đầu thủy xà khác mặc dù cũng muốn giúp nó nhưng không có khoảng trống. Những đầu con mồi không ngừng dây dưa làm cho chúng đau khổ chống đỡ.
Mà số lượng những đầu thủy quái khác cũng không ngừng giảm xuống, số lượng thủy quái bị loại khỏi vòng chiến ngày một nhiều.
Từng đầu thủy quái bị đập vào vách đá rơi xuống, chúng cũng chỉ có thể quằn quại, giãy dụa ở chân núi. Căn bản cũng không thể đứng lên để quay trở lại chiến đấu nữa. Có đầu thậm chí giãy dụa một hồi thì bất động, thân thể nó đã dập nát không nhẹ.
Chờ số lượng thủy quái hạ xuống chỉ còn khoảng hơn hai mươi con thì thủy xà cũng đã rất suy yếu. Chúng căn bản không còn sức để mà hất ra những đầu thủy quái bám lên người mình. Cũng chỉ có thể dùng miệng để cắn chết bọn chúng.
Mà đầu thủy xà bị khóa mõm thì cũng chỉ có thể bất lực nằm tại chỗ.
Nhìn vào thì bây giờ cũng chỉ có đám xúc tu quái là còn hoàn chỉnh. Nhưng thực ra bọn chúng cũng không hề thoải mái như vậy.
Thủy xà nhiều lần quẫy đập, thậm chí là cắn xé khiến cho xúc tu quái cũng chịu thương thế không hề nhẹ. Chúng vẫn có thể bám chắc trên người thủy xà, căn bản là dựa vào lực bám của giác hút và gai ngược mà thôi.
...
Cách chương.