Lý Nham lăng không, bên cạnh là Kiều Nguyệt, uy thế tỏa ra không khác gì một đế giả.
- Hừ!
Hắn hừ thanh âm, vang vọng cả Huyễn Vũ Vương Quốc.
Sau đó, Lý Nham ôm Kiều Nguyệt với tốc độ cực nhanh giống như thuấn di, biến mất không để lại bất cứ dấu vết gì.
Một lát sau.
- Có chuyện gì xảy ra?
Một thân ảnh tràn ngập đế uy tỏa ra.
Xung quanh bỗng chốc căng thẳng.
Một tên binh sĩ cấp cao, mặt mày xanh xao, run rẩy nói.
- Bẩm bệ hạ.
- Có một tên tu sĩ, đến bắt thê thiếp của Thạch Ninh..
Hắn nhìn lên, thấy khuôn mặt của vua Huyễn Vũ Vương Quốc không vui.
Tên binh sĩ cấp cao đó, lại run rẩy hơn nữa.
"Đây là Kim Đan đỉnh phong cường giả!"
"Sao ta có thể sống sót bây giờ."
"Lão thiên ơi..."
Bỗng thân ảnh cuồn cuộn đế uy, bình tĩnh nói.
- Được.
Sau đó, biến mất.
Phù!
Lúc này, mọi thứ mới bình tĩnh trở lại.
Tại trong 《 Vũ Trụ Tinh Không 》của Lý Nham, xuất hiện hai thân ảnh, một nam, một nữ, đó chắc chắn là Kiều Nguyệt cùng Lý Nham.
- Đây là đâu?
Kiều Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
- Đây là vũ trụ của riêng ta.
- Linh khí ở nơi đây nồng đậm gấp trăm lần bên ngoài.
Lý Nham cười nói.
- Cái gì?
Lúc này Kiều Nguyệt mới giật mình, đây thật sự là một người trẻ? hay có khi là lão giả sử dụng ẩn nhan chi thuật a.
Nàng cũng không còn cảm nhận được tu vi của Lý Nham nữa.
- Nói thật đi, ngươi có thật là mới mười tám không?
Kiều Nguyệt dọa hỏi.
- Thật a.
Lý Nham vô tư trả lời.
Biết Lý Nham cũng không thành thật trả lời nên cũng không thèm hỏi nữa.
Đột nhiên, thân ảnh Lý Nham biến mất.
...
...
...
Một lát sau, thân ảnh Lý Nham trở lại, chỉ thấy Kiều Nguyệt đang lo lắng.
"Không lẽ hắn định bỏ mình ở đây??"
"Hu hu"
Đang nghĩ vơ, thì thấy Lý Nham trở lại, sắc mặt liền biến đổi, chạy lại khóc lóc.
- Ngươi.. ngươi định bỏ ta ở đây?
Nghĩ Kiều Nguyệt đang suy diễn xấu với mình, hắn nói.
- A!
- Không có, nàng đi theo ta, ta mới tìm thấy nơi thích hợp.
Kiều Nguyệt vui vẻ sau khi hắn nói.
- Ừm!
Kiều Nguyệt gật đầu, sau đó cầm lấy tay Lý Nham.
Bọn họ biến mất.
- Đây rồi.
Lý Nham nói với giọng vui vẻ.
- Nơi đây là?
Kiều Nguyệt cao giọng hỏi.
- Một nơi thích hợp cho ngươi.
- Ha ha
Lý Nham cười vui.
Kiều Nguyệt bĩu môi, sau đó nói.
- Được thôi.
Đây là một hành tinh nhỏ, chỉ ở khoảng một vạn dặm, có cỏ, cây, động vật và nhiệt độ thích hợp.
Dù sao cũng không tệ.
- Sao, có muốn ở nơi này không?
Lý Nham nói.
- Nơi này không tồi.
- Được!
Kiều Nguyệt vui vẻ đáp.
- Thế thì hảo hảo sống và tu luyện ở đây nha.
- Nhân tiện thì nếu có gì thì gọi tên ta, ta sẽ gặp ngươi.
Lý Nham vui vẻ nói.
- Được thôi.
Kiều Nguyệt lại nói.
- Thế ta đi trước.
- Ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Lý Nham nói xong, thân ảnh liền biến mất.
Kiều Nguyệt ở tại đó, bắt đầu sống tại một tòa cung điện do Lý Nham vừa dựng nên.
Bên ngoài, Lý Nham xuất hiện.
Hắn bắt đầu suy nghĩ về lúc trò chuyện với Lão Thiên.
Lý Nham lại sắp có thêm một dự tính mới.
Đó là quay trở về vũ trụ cũ của mình.
Hắn tự hỏi.
"Làm thế nào để có thể làm được?"
Bỗng một âm thanh vang lên từ phía sau.
- Ngươi là Lý Nham phải không?
Lý Nham giật mình.
Hắn đang phong bế không gian và thời gian tại nơi này, làm sao có thể có người vào đây và nói chuyện bình thường như vậy được.
"Không thể nào."
Bất quá, Lý Nham không để lộ ra một tí ngạc nhiên nào, trầm giọng hỏi.
- Ngươi là ai? đến đây vì mục đích gì?
Thân ảnh đó xuất hiện càng lúc càng gần Lý Nham, bật cười nói.
- Ha ha
- Ta là Nhất Lão, và ngươi sẽ không biết ta có mục đích gì.
- Nhưng ngươi nên biết rằng con đường của ngươi vẫn còn rất rất dài ở phía trước.
Lý Nham thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm chửi.
"Cái tên thật tục".
"Ngươi bị thần kinh à, tự nhiên đến đây rồi nói con đường ta còn rất rất dài?".
"Ngu ngốc!".
Hắn thử thâm dò, người đứng trước mặt tự xưng là Nhất Lão.
"Không phát giác được gì".
"Không cảm thấy có linh khí lẫn tu vi".
"Không lẽ là phàm nhân?".
"Nhưng không thể nào, nếu hắn là phàm thì chẳng thể nào vào được đây".
- Ngươi đang thử thâm dò ta?
Bỗng thanh âm của Nhất Lão phát ra.
- Ha ha, ngươi vẫn chưa đủ mạnh, tiếp tục phát triển đi rồi ngươi sẽ biết tất cả.
Nói xong, không gian trước mặt hắn bị vỡ ra, một lỗ hỏng thời không xuất hiện trước mặt Nhất Lão, hắn đi vào sau đó lỗ hỏng thời không cũng biến mất.
Lý Nham nhíu mày.
Sau đó, lòng hắn biến chuyển.
"Tên đó vậy mà có thể làm nứt cả không gian?".
"Haiz".
"Thôi bỏ đi".
Nghĩ thì cũng nghĩ rồi, nên hắn mới khôi phục lại không gian cùng thời gian đang phong bế.
Từ đây, hắn quyết định nâng cao tu vi lên Thánh Tôn cảnh trở lên.
Trước tiên thì cứ phi thăng lên Tam Giới.
Hiện tại, Lý Nham tu vi đã Đại Thừa Cảnh tầng một, chỉ cần lên đỉnh phong liền có thể phi thăng.
Hắn hiện tại đã có một số ít người có thể gọi là hảo hữu, nên cần phải bảo vệ tốt bọn họ và cũng cần có một ít thế lực trong Phàm Giới này.
Nghị Điền.
Nhuận Thiên.
Trước hết thì cứ đưa bọn họ một vài công pháp đi.
Quyết định như vậy, Lý Nham sử dụng tốc độ cực nhanh phóng đến nơi của Nghị Điền.
Tại một khu của Cố Nhân Tông đệ tử nội môn phòng.
Lý Nham bước vào, đi đến phòng của Nghị Điền.
- Này, Nghị Điền, ngươi có đây không?
Hắn hô to.
- A, có!
Nghị Điền trong một gian phòng, đang hấp thu linh khí yếu ớt ở nơi này trả lời. Sau đó Nghị Điền bước ra.
- Là ngươi, Lý Nham.
- Nãy giờ ngươi đi đâu vậy?
Lý Nham cười cười nói.
- Đừng quan tâm, một chút chuyện nhỏ thôi.
- À, ta sắp từ biệt nơi này, nên đến đây gặp lại ngươi lần cuối, sẵn tiện đưa cho hai ngươi một vài công pháp.
- Đây, Thiên Đạo Tinh Thổ công pháp thích hợp với ngươi, chỉ cần tu luyện đến đại thành liền có thể xưng bá thiên hạ, năng lực và sức mạnh thì còn tùy vào ngươi muốn thế nào.
- Còn nữa, đưa Thiên Kiếm Pháp cho Nhuận Thiên giúp ta nhé, ta đã điều chỉnh một số thứ thích hợp cho hắn rồi.
Nghị Điền nghe xong, khuôn mặt liền đổi vẻ tang thương.
- Ngươi sắp đi rồi..
Lý Nham thấy thế liền nói.
- Ấy, ta có chết đâu mà ngươi làm ra vẻ đó, chỉ là đi một khoảng thời gian rồi về thôi.
Nghị Điền liền nói.
- Được rồi, chúc ngươi đi mạnh khỏe và đừng chết đó nha.
Lý Nham gật đầu.
- Hảo hảo tu luyện đi, đến lúc cần thiết liền sẽ kiếm ngươi.
Nói xong, Lý Nham đi mất bóng dáng.
Tại một khu rừng mang dáng vẻ u minh, nguy hiểm.
Lý Nham lại xuất hiện ở đây.
- Hừm, được nơi này có yêu thú Tán Tiên ẩn náu liền khiến nó quy phục đi.
Nói xong, hắn đi thẳng vào trong khu rừng.
- Yêu Đế vạn tuế!
- Yêu Đế vạn tuế!
Hàng chục vạn yêu vương và yêu thú đang quỳ bái yêu thú mà chúng bái là yêu đế.
- Chúc mừng Anh Vương Yêu Đế thống nhất yêu thú!
Anh Vương Yêu Đế trên ngôi yêu đế vẻ vui mừng.
- Cảm ơn mọi yêu thú ở đây, sau khi ta giết hết bọn muốn ngôi yêu đế này, đều là nhờ công của các vị, tiếp theo là xâm chiếm nhân tộc.
Đám yêu thú lại càng hò hét to hơn.
- Không có gì cả đâu Anh Vương Yêu Đế!
- Anh Vương Yêu Đế dù gì là Yêu Tiên!
- Đây hết năm phần chưa thuộc về chúng ta mà là Anh Vương Yêu Đế!
- Đúng vậy!
- Đúng vậy!
Cả khu rừng đang ăn mừng thì bỗng một thân ảnh hiện lên.
- Các ngươi ai là Tán Tiên Cảnh?
Tất nhiên đó là Lý Nham.
Bỗng chốc, tiếng vui mừng đang to thì im bặt lại.
"Tên này là ai?"
"Nhân tộc?"
"Sao hắn lại dám đến đây"
Cả đám yêu thú tự hỏi.
- Không ai biết thì ta tự tìm.
Nói xong, hắn liền đi đến ngôi yêu đế.
- Ngươi là Tán Tiên Cảnh phải không?
- Theo bản tọa, dẫn ngươi đi bảo hộ người này.
Anh Vương Yêu Đế nhíu mày.
- Ngươi là ai mà gan to như trời thế?
- Xem đây.
Anh Vương Yêu Đế giơ tay một kích đánh về Lý Nham. Hắn dễ dàng né được.
- Nếu ngươi không muốn thì cũng phải đi.
Lý Nham trầm giọng quát, sau đó bộc lộ ra uy thế kinh hãi thế gian.
Anh Vương Yêu Đế trầm mặt.
- Thôi được rồi, ta đi theo ngươi.
Đám yêu thú phía dưới bây giờ đang xôn xao, hỗn loạn.
- Yêu Đế đi đâu?
- Hắn ta là ai, sau mạnh như thế được.
- Từ khi nào mà nhân tộc lại có người mạnh như thế.
Tất cả những lời kinh hãi phát ra.
Sau đó Lý Nham cùng Anh Vương Yêu Đế tiến về phía Nghị Điền.
Trên đường đi, hắn nói.
- Ngươi đi theo ta lập một Huyết Mạch Khế Ước với hắn ta.
- Cái gì!
Anh Vương Yêu Đế ngạc nhiên, không can tâm nói.
- Đó chẳng khác gì cầm tù ta.
Lý Nham thấy thế liền trầm giọng.
- Ngươi không muốn cũng phải làm.
Sau đó, một khoảng khắc, gặp lại Nghị Điền, hắn đang tu công pháp mà Lý Nham đưa, nhưng khá khó nên hắn vẫn chưa đạt đến tiểu thành một phần trăm.
- Nghị Điền, ta lại đến.
Thanh âm của Lý Nham vang lên.
- Ồ, ngươi vẫn chưa đi?
Nghị Điền ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi thật là muốn ta đi sớm a.
- Ha ha, không có.
Lý Nham cùng Nghị Điền cười nói.
Sau một lát, hắn chú ý đến con yêu thú đang đứng cạnh Lý Nham.
- Đây là..
Lý Nham cười nói.
- Đây là yêu thú, ta bắt nó đến để bảo hộ ngươi trong lúc đi vắng.
Nghe đến đây, Nghị Điền tràn đầy cảm xúc.
- Lý Nham.. Ngươi.
- Cảm ơn!
Lý Nham cười nói.
- Được rồi, ký Huyết Mạch Khế Ước thôi.
Sau đó Lý Nham bảo Nghị Điền giơ tay ra lấy một giọt máu sau đó lấy một giọt máu của Anh Vương Yêu Đế dù nó đang không đồng ý.
Hai giọt máu của người và yêu thú trộn lẫn vào nhau tạo thành một giọt máu tuy nhiên nó lại có màu sáng hơn, sau đó nó tách ra làm hai chui vào cơ thể Nghị Điền cùng Anh Vương Yêu Đế.
Cả hai có thể nói chuyện với nhau qua tâm.
- Rồi đó.
- Ta dẫn nó quay trở về, khi nào ngươi cần giúp đỡ thì cứ nhờ vào tâm gọi nó.
- Tên nó là Anh Vương Yêu.
Lý Nham nói.
- Ừm.
Nghị Điền nói với vẻ vui tươi.
Sau đó lại nói.
- Cảm ơn ngươi.
Lý Nham gật đầu sau đó dẫn Anh Vương Yêu Đế trở về.
Tại khu rừng u minh, của Anh Vương Yêu Đế.
Đám yêu thú đang khủng hoảng.
- Yêu Đế đâu rồi.
- Hắn dẫn Yêu Đế đi đâu rồi.
Một khoảng khắc sau đó thì Anh Vương Yêu Đế xuất hiện tại trên ngôi Yêu Đế.
- ....
Giờ đây, Lý Nham đứng tại một nơi hoang vu, hắn đã chuẩn bị phi thăng, sau khi tu luyện đến Đại Thừa đỉnh phong.
-----
Hì hì
Ta quay trở lại rồi
Nhưng lâu lâu sẽ ra chương
Ra nhiều khi có hứng
Ha ha.