Chương 11: Cuộc Thi Đấu Chiêu Mộ Đệ Tử Nội Môn (2)

Nghị Điền cùng Nhuận Thiên bước xuống, Nghị Điền nhìn xung quanh một hồi, đi về hướng Lý Nham.

Sau đó, hắn nói.

- Đây là bằng hữu của ta, Lý Nham.

Nhuận Thiên nghe vậy, nhìn Lý Nham, hắn thầm thử xem tu vi của Lý Nham.

"Không cảm giác được gì, chắc là do sử dụng vật phẩm che giấu tu vi".

Nhuân Thiên mỉm cười chào.

Nghị Điền sau đó lại nói.

- Còn hắn chính là người đấu với ta trên trận nãy, Nhuận Thiên.

Lý Nham cũng chào lại.

Sau đó, Nghị Điền rủ đi ăn. Thế là bọn hắn đi đến Sinh Thực Lầu của Cố Nhân Tông.

- Cho ta một bàn đầy thức ăn ngon nhất trong thực đơn đi.

Nghị Điền nói với chủ quầy.

- Aa, được được!.

Tên chủ quầy vui mừng trả lời.

Không lâu sau, thức ăn đã được đem ra.

- Ta không khách khí nữa!

Nghị Điền nói lớn. Sau đó, ngoạm một cái đùi gà.

Trong khi bọn hắn đang thưởng thức, một tên nhìn như một công tử nhà giàu đi lại nói với chủ quầy sau đó tên chủ quầy gật đầu lia lịa. Đó là Diệp Anh, hắn ngở mặt cao, bước đi ngang bàn ăn của Nghị Điền, tỏ vẻ khinh thường.

Nghị Điền cũng định phản ứng lại, "nhưng mà thôi" hắn nghĩ trong lòng.

Sau đó hắn nói với Nhuận Thiên cùng Lý Nham.

- Này, các ngươi có thấy tên Diệp Anh đó không?

- Suốt ngày tỏ vẻ.

- Nhìn chướng mắt thật sự.

Lý Nham không quan tâm lắm, hắn cũng không định bước vào chuyện này a.

Nhuận Thiên nói.

- Đúng rồi, ta nghe nói hắn là công tử của gia tộc họ Diệp, tu vi trúc cơ trung kỳ sắp đột phá hậu kỳ, ngày ngày trong nhà hắn đều tỏ vẻ hơn với người khác, bởi vì thế, mới có nhiều người không thích hắn.

- Tên Diệp Anh đấy còn tham gia cuộc chiến đệ tử nội môn.

Bàn chuyện một lúc, thức ăn cũng bị ăn sạch, ba người trả tiền cho chủ quầy, mỗi người đi về phòng của mình, chờ đến chiều.

Chiều đến, cuộc chiến lại lần nữa tiếp tục.

Thanh âm của Dương Minh vang lên.

- Thời điểm đã tới, tiếp tục.

- Mời số 34 và số 17.

Lúc này, đã tới lượt của Lý Nham và tên số 17. Vẫn một bộ dạng bình tĩnh đó, Lý Nham bước từng bước đi lên.

Còn tên số 17 kia, đó là Diệp Anh, tên đó vẫn ngông cuồng đi lên.

- Này, ngươi là tên ở gần với hắn ta phải không?

- Ta sẽ đánh ngươi tới mức mẹ ngươi không nhìn ra ngươi, haha.

Diệp Anh nói to sau đó cười.

Lý Nham nói.

- Ngươi có phải bị não không?

- Vừa mới lên đây đã gáy to như thế không sợ bị đánh lại à?

Tên Diệp Anh đang cười bỗng ngừng, hắn nhìn Lý Nham, sát khí dần tăng lên.

- Bắt đầu!

Dương Minh nói to.

Diệp Anh vừa nói xong, không kịp để đối phương tấn công trước hắn đã chạy tới dùng kiếm mang theo lưng của mình đánh vào mặt Lý Nham.

"Nhưng ngươi tưởng dễ dàng như thế ư?"

Lý Nham thầm nghĩ, hắn lắc đầu "Đúng là.."

Sau đó, Lý Nham né chiêu của Diệp Anh.

Nghị Điền ở dưới cũng lo, hắn không phải lo cho Lý Nham mà là lo cho Diệp Anh, hắn sợ Lý Nham lỡ tay đánh chết Diệp Anh, thế thì buồn lắm.

Tất cả mọi chiêu mà Diệp Anh tung ra dù yếu hay mạnh, Lý Nham đều dễ dàng né tránh được hết. Lý Nham thất vọng nói.

- Ngươi còn chiêu gì thì xài đi, bớt gáy nhiều giúp ta.

Nghe được Lý Nham nói như thế, tên Diệp Anh nổi điên lên.

"Cái gì mà còn chiêu gì thì xài?"

Hắn càng nghĩ càng tức, Diệp Anh đột ngột có chuyển biến về khí lực, chân khí của hắn điên cuồng hơn trước, càng đánh, chân khí hắn càng tăng lên như thể muốn đột phá lúc nào cũng được vậy.

Ầm!

Ầm!

Sau đó, Diệp Anh đắc ý cười to.

- Haha, nhờ ngươi mà ta đã đột phá lên được trúc cơ hậu kỳ rồi.

- Giờ thì chết đi!

Hắn lấy kiếm tụ khí xài chiêu mạnh nhất của mình đâm vào Lý Nham.

ẦM!

Không gian xung quanh chấn động. Đám người trên khán đài xì xào.

- Chắc là tên Lý Nham đó không chết thì cũng bị thương nặng a.

- Đúng vậy.

- Chiêu đó mạnh quá a.

Nhiều tiếng bàn tán nổ ra.

- Cái gì? hắn vẫn không bị gì?

- Chiêu đó mạnh lắm mà.

Đám người trên khán đài giật mình, miệng há hốc nhìn Lý Nham đang chậm rãi đi lại nơi Diệp Anh.

- Ngươi.. Ngươi sao có thể.

Diệp Anh giật mình run rẩy.

- Có gì là không thể chứ.

Lý Nham vẫn ung dung đi tới gần Diệp Anh, tay tụ lại khí trở thành kiếm khí.

- Đó là kiếm khí!

- Không đó là kiếm khí hóa hình!

- Trời ơi, Cố Nhân Tông thu được một đệ tử thiên tài rồi!

Khi thuần thục kiếm khí có thể khiến cho khí lực trở thành một thanh kiếm chân chính, những người đã lĩnh ngộ được, rất ít ở đại lục, vì vậy khi nhìn thấy Lý Nham sử dụng kiếm khí hóa hình tất cả mọi người cùng trưởng môn đều ngạc nhiên không ngớt, tại sao lại có một thanh niên chưa đầy 20 tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm khí??

Những người tham gia cuộc chiêu mộ đệ tử nội môn cũng bất ngờ không kém, bọn hắn không ngờ lại có một đối thủ mạnh như thế.

- Haha, đúng là huynh đệ của ta.

Nghị Điền vỗ đùi la to.

Nhuận Thiên cũng chăm chú nhìn Lý Nham.

Với kiếm khí hóa hình trên tay, Lý Nham bước lại gần Diệp Anh.

- Cái gì.. Ngươi muốn làm gì ta?

Lý Nham dùng kiếm khí hóa hình, hắn cũng vận dụng thêm "Bất Bại Tiên Thể" để dồn lực cực nặng vào đòn đánh, tuy nhiên hắn chỉ dùng vài phần vạn sức mạnh thật sự của hắn.

- Không!

Tiếng hét của Diệp Anh vang vọng cả đấu trường.

Mọi người trên khán đài đều nhìn xuống, sự im lặng đến đáng sợ...

Một cái đường dài đi xuyên mọi thứ, chém xuống, làm biến mất tất cả mọi thứ khi đi ngang, không tiếng động.

Diệp Anh ôm cái chân vừa mất của mình, vừa la hét.

- Đúng là ác quá đi!

- Ta không nên dính dáng vào hắn.

Lúc này lại có các tiếng bàn luận vang lên.

- Trận chiến kết thúc.

Thanh âm của Dương Minh vang lên.

Lý Nham cũng đi xuống, ai cũng nhìn hắn, không ai muốn cản hắn đi cả.

- Số 34 thắng.

Sau khí Lý Nham thắng trận, những đệ tử khác đặt danh hiệu của hắn là "Hung Nhân".

Tiếp đó sau trận của Lý Nham, là trận của những đệ tử ngoại môn muốn giành chức vị đệ tử nội môn.

Thế là hết ngày, tất cả mọi người đều về phòng của mình, riêng những người thắng sau trận chiến đệ tử nội môn sẽ tự động nhận được lệnh bài chứng nhận đệ tử nội môn.

Lý Nham về phòng, căn phòng mới của hắn to hơn trước rất nhiều.

"Đúng là khác biệt a" hắn thầm cảm thán.

Lý Nham ngồi xuống, suy nghĩ về dự định tiếp theo của mình.

"Ta sẽ tìm kiếm nàng".

Sau đó tiếp tục ngồi thiền suốt một đêm, không ai biết hắn đang làm gì.