Trong đại điện vẫn náo nhiệt như cũ, Hoàng Trạch chân nhân ngồi gần với Chúc Chiếu, cầm một bầu rượu tự uống một mình.
Thanh niên tuấn lãng sau lưng thấp giọng nói: "Sư tôn, từ phản ứng của Chúc Chiếu chân nhân mà đoán, hẳn là tình hình của Chúc Chiếu còn bết bát hơn cả người suy đoán."
Hoàng Trạch chân nhân rầu rĩ nói: "Nếu như trước đây, theo tính tình của Chúc Chiếu thì ta tặng lễ như thế hẳn là hắn sẽ đại chiến với ta ba ngày ba đêm cũng không phải là không thể. Ta cùng Chúc Chiếu đấu mấy trăm năm nay, chuyện to nhỏ gì cũng muốn ép đối phương một đầu, hiện tại hắn lại để ta tùy ý làm mất mặt hắn ở trước mặt nhiều người như thế. . .Hắn là đang chịu thua ta một lần, hi vọng sau này ta có thể trông nom Thái Âm Tông một chút. Nói không chừng hắn đã. . ."
Hoàng Trạch chân nhân dừng lại một chút, hình như vô cùng không muốn nói đến những chữ kia:
"…sắp đến mức đèn cạn dầu."
Ánh mắt thanh niên tuấn lãng chấn động, có chút không dám tin tưởng lẩm bẩm nói: "Đại tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong có tuổi thọ tới 1500 năm, sư tôn từng nói qua Chúc Chiếu chân nhân cùng người đều là thiên kiêu, tại sao thọ nguyên của sư tôn còn sung túc mà Chúc Chiếu chân nhân đã nhanh hết rồi?"
"Tính tình Chúc Chiếu cực đoan bướng bỉnh, lúc còn trẻ từng tình cờ gặp qua mấy lần đại kiếp, tất cả đều là dựa vào bí thuật bảo mệnh của Thái Âm Tông mới sống sót được. Hẳn là những lần kiếp nạn kia đã thiêu đốt không ít thọ nguyên của hắn. . ."
"Thưa sư tôn, tình huống này của Chúc Chiếu chân nhân có phương pháp nào cứu vãn hay không?"
Thanh niên tuấn lãng nhịn không được hỏi.
Hoàng Trạch chân nhân tự giễu cười một tiếng, thản nhiên nói:
"Người như tim đèn, mệnh như đèn dầu, viên Thọ Nguyên Đan ta tặng kia cũng chỉ có thể kéo dài cho hắn thêm 5 năm, nếu như muốn thoát khỏi kết cục người chết đèn tắt thì Chúc Chiếu chỉ có thể nghĩ biện pháp đột phá đến Pháp Tướng cảnh. Tuy nhiên ta cùng hắn đều khốn đốn mấy trăm năm tại Nguyên Anh đỉnh phong, muốn đột phá Pháp Tướng nói nghe thì dễ. Ta còn có thể sống 500 năm, còn có mấy phần hi vọng. Chúc Chiếu còn thừa tuổi thọ không lớn hơn hai mươi năm, trừ phi gặp được cơ duyên to lớn, nếu không là tuyệt đối không thể."
Ánh mắt thanh niên tuấn lãng phức tạp, cảm thán nói:
"Xem ra Chúc Chiếu chân nhân cũng ý thức được điểm này, lần mừng thọ này hơn phân nửa là muốn tranh thủ một lần cuối cùng cho Thái Âm Tông. Chúc Chiếu chân nhân đúng là hao tâm tổn trí nha."
"Sau này sẽ không còn bạn cũ cùng ta tranh đấu nữa."
Hoàng Trạch chân nhân yên lặng uống cạn bầu rượu trong tay, tâm trạng có chút sa sút.
Đúng vào lúc này, trong đại điện đã vang lên giọng xướng: "Chúng đệ tử của Chúc Chiếu chân nhân đến đây chúc thọ."
Trong đại điện, năm sáu người cả nam lẫn nữ khí chất bất phàm tiến lên.
"Mấy người kia đều là những đệ tử mà Chúc Chiếu chân nhân ngo ngoe thu nhận trong 100 năm nay, xem ra hắn đã sớm có kế hoạch truyền xuống y bát của mình. ." Hoàng Trạch cảm khái.
Những đệ tử này đều dâng lên quà mừng cho Chúc Chiếu chân nhân, có đan dược, có pháp bảo, còn có kỳ trân dị quả. . . Rất nhanh đến phiên một đệ tử sau cùng, là một thiếu nữ xinh đẹp, bộ dáng khoảng chừng 20 tuổi.
Nữ hài vừa bước lên, đông đảo tu sĩ ở xung quanh đã kinh hô tán thưởng.
"Trời, nhóc con này còn trẻ như thế mà tu vi đã là Giả Đan cảnh sao? !"
"Nàng mới mấy tuổi chứ? Tu luyện thế nào vậy? Không hổ là trò giỏi của Chúc Chiếu chân nhân."
"Ta biết thân phận của người này, tựa như là Thiên Linh Căn vạn người không có một!"
"Coi như là Thiên Linh Căn mà có thể tại tuổi này tu đến Giả Đan cũng cực kỳ không tầm thường, tương lai không thể đoán trước được!"
Đông đảo tu sĩ bàn tán ầm ĩ, ngay cả Hoàng Trạch chân nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nói với thanh niên sau lưng:
"Kính Hiên, tư chất của người này chỉ sợ còn tốt hơn mấy phần so với ngươi, cũng coi như là Chúc Chiếu có người kế nghiệp rồi."
Chúc Chiếu rốt cuộc cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ vui mừng, nhìn nữ hài tán thưởng nói:
"Lại đột phá sao? Không tệ, không tệ."
"Hôm nay là đại thọ ngàn tuổi của sư tôn, Ngọc Mặc chúc sư tôn tiên đạo vĩnh xương (1)." (1): ý là trên con đường tu tiên luôn luôn phát đạt.
Nữ hài cung kính dâng lên lễ vật mà mình chuẩn bị, là một cái hộp gỗ có kiểu dáng tinh xảo.
Bởi vì sự xuất chúng của nữ hài khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến lễ vật của nàng đến cùng là gì.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào cái hộp gỗ kia.
Chúc Chiếu chân nhân tùy ý mở hộp gỗ ra, một vật hiện ra ở trước mặt mọi người.
Tựa như là một bức tranh chữ bình thường không có gì lạ, cũng không có chút sóng linh khí nào.
"Hả? !"
Đám người trên sân đều lộ ra biểu lộ ngoài ý muốn.
Cùng lễ vật của những đệ tử còn lại so sánh, đồ vật của ái đồ này của Chúc Chiếu chân nhân cũng quá mức bình thường, nhìn xem giống như chính là một vật thế tục bình thường.
Chúc Chiếu chân nhân cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cầm lấy tranh mở ra, tùy ý nhìn liếc qua.
Nhưng sau khi Chúc Chiếu chân nhân nhìn thấy nội dung bên trên bức tranh, cả người chợt dừng lại.
Chúc Chiếu chân nhân tựa như nhìn thấy đồ vật gì đó khiến hắn cực kì rung động, biểu lộ trên mặt từ chấn kinh, đến thắc mắc, lại đến mê mẩn, cuối cùng rơi vào bối rối. . .
Hắn thật giống như trúng phải pháp thuật định thân, vẫn luôn duy trì tư thế cầm bức tranh, không hề nhúc nhích.
“Chuyện gì vậy?”
Toàn bộ tu sĩ trong đại điện đều ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bức tranh mà nữ hài tặng đến cùng là gì mà có thể khiến Chúc Chiếu chân nhân biểu hiện như thế.
Yến thọ vốn dĩ đang náo nhiệt bỗng nhiên lâm vào trong tĩnh lặng một cách quỷ dị, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Trạch chân nhân cũng nhịn không được muốn mở lời hỏi thăm.
Đúng lúc này, Chúc Chiếu chân nhân rốt cục động đậy trở lại.
Hắn cẩn thận từng li từng tí cất kỹ bức tranh trong tay, xem nó như bảo vật quý giá.
Sau đó mặt mũi hắn tràn đầy phức tạp nhìn nữ hài trước mặt, chậm rãi mở miệng nói:
"Ngọc Mặc, ngươi có biết vì sao ta muốn thu ngươi làm đồ đệ không?"
Nữ hài lắc đầu, "Không biết."
Chúc Chiếu chân nhân nói ra: "Thứ nhất, ngươi chính là Thiên Linh Căn, bản thân tư chất bất phàm. . ."
Đông đảo tu sĩ lơ ngơ, không rõ vì sao Chúc Chiếu chân nhân đột nhiên nhắc tới chuyện này.
". . Thứ hai là, đại nạn của ta sắp tới, nhiều nhất mười mấy năm nữa liền hao hết thọ nguyên mà chết, cho nên muốn trước khi chết lưu lại thêm một phần y bát cho Thái Âm Tông."
Chúc Chiếu chân nhân vừa thốt lời này ra, xung quanh lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Thọ nguyên của Chúc Chiếu chân nhân gần hết sao? !
"Chúc Chiếu lão đầu, ngươi rốt cuộc muốn nói gì vậy?"
Hoàng Trạch chân nhân rốt cục nhịn không được, đứng dậy hỏi thăm.
Chúc Chiếu chân nhân lại mỉm cười, tiện tay vung ra một vật.
Hoàng Trạch chân nhân bắt được, tất cả mọi người đều trông thấy đó là Thọ Nguyên Đan mà Hoàng Trạch chân nhân đã tặng trước đó.
"Ngươi có ý gì đây?"
Hoàng Trạch chân nhân nhíu chặt lông mày.
Chúc Chiếu chân nhân phất tay áo đứng dậy, nụ cười trên mặt dần dần nở rộ, khí tức u sầu tuổi xế chiều cũng theo đó tiêu tan. Hắn cất tiếng cười to, trong tiếng cười có cảm giác thoải mái tràn trề:
"Bởi vì lão phu đã không cần nó nữa!"
"Đồ nhi Ngọc Mặc của ta đã đưa tới cho ta cái cơ duyên vô thượng này. ."
"Lão phu hôm nay liền tại đại thọ ngàn tuổi này. . Phá Nguyên Anh, nhập Pháp Tướng!"
Mỗi chữ mỗi câu của Chúc Chiếu chân nhân đều như sấm nổ, làm chấn động tâm thần của mọi người.
Một giây sau, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ bỗng nhiên dâng lên trên người hắn, xông thẳng lên trời cao.
Linh khí đất trời cuồn cuộn như trăm sông đổ về một biển, điên cuồng vọt tới Chúc Chiếu chân nhân, vô cùng khoa trương, sinh ra nhiều lần dị tượng.
Hoàng Trạch chân nhân mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn xem một màn này, trong miệng thì thào: "Chuyện này sao có thể chứ? . . ."