Chương 7: Đại Thọ, Quà mừng!

Lý Tu Viễn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn chỉ mới đi ra ngoài rửa bát một lát, lúc trở về thì tiểu bạch hồ gặp hắn cứ như chuột thấy mèo vậy, cả ngày đều co lại một cục run lẩy bẩy.

Nhìn ánh mắt tràn đầy sợ hãi của nó giống như là hắn sẽ ăn thịt nó vậy.

Lý Tu Viễn nghĩ rằng tiểu bạch hồ sợ người lạ, nói không chừng nuôi thêm mấy ngày nữa liền sẽ bình thường lại.

Thái Âm sơn thì lại càng ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày đều có tu sĩ độn quang bay trên bầu trời như mưa sao băng, không ngừng nghỉ một lát.

Việc làm ăn của Lý Tu Viễn cũng không tốt không xấu, náo nhiệt bên ngoài giống như cũng không có quan hệ gì với hắn, hắn vẫn trải qua cuộc sống tạm bợ điềm tĩnh, mờ nhạt của mình.

Hiện tại có thêm một tiểu hồ ly bầu bạn, hắn cũng không có cảm thấy cô đơn, ngược lại cảm thấy cuộc sống có vài phần thú vị:

"Hái cúc đông dưới rào, khoan thai gặp âm sơn. ."

Sau khi một nét bút cuối cùng của chữ "Sơn" vừa dứt, trong mắt Đồ Sơn Nguyệt tựa như có một ngọn núi lớn nguy nga rơi xuống, thân thể cũng rung động một phen.

Mấy ngày kế tiếp, Đồ Sơn Nguyệt đã hoàn toàn xác nhận được thân phận tuyệt thế cao nhân của Lý Tu Viễn.

Mỗi ngày nhìn xem Lý Tu Viễn viết chữ vẽ tranh, đối với nàng mà nói tựa như là từng đợt trải nghiệm phức tạp vừa đau lại vừa vui sướng.

Thời điểm Lý Tu Viễn viết chữ vẽ tranh, dưới ngòi bút, trên người liền sẽ hiện ra từng tia đạo vận, chí lý của trời đất, những đạo vận cùng chí lý này cứ từng lớp từng lớp đánh thẳng vào trong lòng Đồ Sơn Nguyệt, khiến cho nàng rung động đến chết lặng.

Đây là cơ duyên vô thượng, nhưng cũng bao gồm cả hung hiểm cực lớn.

Chủ yếu là bởi vì những đạo vận cùng chí lý mà Lý Tu Viễn thể hiện ra vô cùng hùng vĩ, với đạo tâm của Đồ Sơn Nguyệt thì quả thật là không chịu nổi.

Mặc dù trải qua mấy ngày liên tiếp tẩy lễ cùng thử thách đã khiến cho đạo tâm của Đồ Sơn Nguyệt nhảy lên mấy cái bậc thang. . . Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ.

"Tạm thời cứ ở bên người vị này trước đã, coi như hắn thật sự có mưu đồ gì với ta, nhưng cơ hội lúc nào cũng có thể chứng kiến đại đạo như thế này chỉ có thể gặp mà không thể cầu. . . Mấu chốt nhất là khi vị này chưa cho phép, ta cũng không dám trốn đâu."

Đồ Sơn Nguyệt thầm than một tiếng trong lòng, chuẩn bị khăng khăng một lòng ở lại bên người Lý Tu Viễn.

"Kiếp trước, thời điểm Đào Công viết xong bài thơ này hẳn là cũng có tâm cảnh giống như ta lúc này."

Lý Tu Viễn cảm thấy hài lòng với bức thư pháp mình mới hoàn thành, đây cũng là một bức thư pháp gần đây mà hắn có cảm giác là mình thể hiện tốt nhất.

Lý Tu Viễn dọn dẹp bút giấy, chuẩn bị đem nó treo trên tường, cửa hàng nhỏ của hắn lại có thêm mấy phần nhã nhặn.

Hắn vừa mới đem bức thư pháp treo lên, liền nghe ở ngoài cổng có tiếng kinh hô kinh thiên động địa, như là ngàn vạn thanh trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ ngâm khẽ, réo rắt du dương.

Tiểu bạch hồ bỗng nhiên tỉnh giấc, phịch một cái chạy ra ngoài cửa.

Lý Tu Viễn cũng vội vàng ra khỏi tiểu điếm, ánh mắt lập tức bị dị tượng trên không trung hấp dẫn.

Chỉ thấy cả tòa Thái Âm sơn vốn dĩ hoàn toàn trong trạng thái bị mây mù che phủ, tiên khí mịt mờ bỗng chiếu ra vô số ánh sáng dị sắc phủ kín khắp bầu trời, vô cùng tráng lệ.

Lúc này, không chỉ là Lý Tu Viễn cùng tiểu bạch hồ, mà ngay cả vô số tu sĩ phàm nhân dưới chân Thái Âm sơn cũng đều ngước nhìn một màn này.

Có người biết chuyện liền nói: "Buổi chúc thọ của vị lão tổ Thái Âm Tông kia rốt cục cũng đã bắt đầu rồi. . ."

. . . .

Tại trong đại điện của Thái Âm Tông.

"Chưởng môn Sơn Nhạc Môn Đinh Kình mang theo môn hạ đệ tử đến đây chúc thọ, dâng lên quà mừng là 1 kiện pháp bảo trung phẩm, 5 kiện pháp bảo hạ phẩm, 20 kiện pháp khí cực phẩm. . ."

"Tán tu Vu Hải Tán Nhân đến đây chúc thọ, đưa lên quà mừng. ."

Theo từng tiếng la hét của đệ tử tiếp khách, hết tu sĩ này đến tu sĩ khác đi vào đại điện, tu vi của mỗi người đều không tầm thường, chí ít tu vi Trúc Cơ hậu kỳ trở lên mới có tư cách tiến vào đại điện.

Một lão giả khí phách hiên ngang mặc áo bào đen ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại điện.

Có lão giả ở đây khiến cho các tu sĩ khác đều lu mờ ảm đạm, giống như trăng sáng với ngôi sao, cướp đi tất cả quang mang, được tất cả mọi người sùng kính cùng khen tặng.

Lão tổ Thái Âm Tông, Chúc Chiếu chân nhân, đại tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, cũng là nhân vật chính của lần chúc thọ lần này.

Chúc Chiếu chân nhân hờ hững liếc nhìn toàn trường, trên mặt không biểu hiện ra một chút sắc thái vui buồn.

Bỗng nhiên, giọng của đệ tử tiếp khách bỗng cất cao lên:

"Huyền Thủy Tông, Hoàng Trạch chân nhân mang theo đệ tử đến đây chúc thọ!"

Tất cả tu sĩ trong đại điện nghe được âm thanh này, ánh mắt đều không tự chủ được nhìn về phía cửa.

Hai chữ ‘Chân nhân’ này cũng không phải tùy tiện gọi được, chỉ có người tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mới có thể xứng với danh hiệu chân nhân.

Với lại thần sắc mong đợi của không ít tu sĩ đã nói lên vị Huyền Thủy tông Hoàng Trạch chân nhân này hiển nhiên cũng là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh không kém hơn Chúc Chiếu chân nhân là mấy.

"Ha ha ha. . ."

Cùng với cười to một tiếng, hai bóng người một trước một sau sải bước vào trong điện.

"Chúc Chiếu, lão bằng hữu mấy trăm năm tới thăm ngươi, ngươi còn không mau tự mình quét dọn giường chiếu nghênh đón sao?"

Một lão già dáng người thấp bé, xấu xí mặc áo lam đứng ngạo nghễ giữa sân, cười như không cười nhìn xem Chúc Chiếu chân nhân ở vị trí chủ tọa, có thể nghĩ được đó chính là Hoàng Trạch chân nhân.

Mà sau lưng Hoàng Trạch chân nhân còn có một tên thanh niên ngọc thụ lâm phong cùng tuấn tú, xem xét liền có thể đoán được đó là nhân vật rồng phượng trong loài người, thiên tư bất phàm.

Chúc Chiếu chân nhân nhìn Hoàng Trạch chân nhân, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đến đây chúc thọ lão phu, chẳng lẽ không mang theo lễ vật hay sao?"

Hoàng Trạch chân nhân cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy ra một hộp gỗ màu tím.

Sau khi mở ra, một cỗ mùi thuốc kỳ dị lập tức truyền khắp toàn bộ đại điện, khiến cho đông đảo tu sĩ đều chấn động.

Có người kiến thức uyên bác nhận ra viên đan dược kia, nhịn không được thốt ra: "Thọ Nguyên Đan!"

Trên sân lập tức vang lên âm thanh hít vào khí lạnh, vô số ánh mắt hâm mộ chăm chú nhìn cái hộp nhỏ trong tay Hoàng Trạch chân nhân.

Mà ngay cả sắc mặt của Chúc Chiếu chân nhân cũng thay đổi, hừ một tiếng nói: "Xem như ngươi cũng bỏ hết tiền vốn rồi."

Hoàng Trạch chân nhân cười hắc hắc, mở miệng nói: "Chúng ta là bạn cũ lâu năm, sao ta có thể can tâm nhìn ngươi vừa mới chúc thọ ngàn tuổi liền chầu trời, tất nhiên là phải suy nghĩ cho ngươi rồi."

Đám người giữa sân nghe vậy liền hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.

Tại trong lễ mừng thọ của người ta nói câu chầu trời như vậy cũng quá là không may mắn, cũng không biết Chúc Chiếu chân nhân có trở mặt hay không.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là sau khi Chúc Chiếu chân nhân nghe vậy cũng không hề có động tĩnh, chỉ là nói: "Thay ta ban thưởng ghế ngồi cho Hoàng Trạch chân nhân cùng đệ tử của hắn."

"Vâng."

Lập tức có đệ tử đi lên sắp xếp chỗ ngồi.

Mà Hoàng Trạch chân nhân nhìn thấy Chúc Chiếu chân nhân phản ứng như vậy thì trên mặt cũng bỗng lộ ra thần sắc khó tả, than nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống.