Đồ Sơn Nguyệt cảm thấy choáng váng.
Nàng vừa xông tới, đã nhìn thấy bốn người họ đứng ở đây.
Sau đó mấy đạo thần thức ầm ầm quét tới nàng.
Đồ Sơn Nguyệt run lẩy bẩy.
Bốn người này, một người Giả Đan cảnh giới, một người có vẻ như đã ngưng kết ra Kim Đan, còn có một
người nàng nhìn không thấu, còn về người cuối cùng..
Thần thức người đó không khác gì phụ thân của nàng.
Đẳng cấp ngang Yêu Hoàng, tu sĩ Pháp Tướng!
Đồ Sơn Nguyệt động cũng không dám động, nàng bất quá một chỉ là một tiểu yêu Trúc Cơ cảnh, hiện tại còn bị thương, bất kì người nào trong đám người kia động ngón tay thì nàng chắc hẳn sẽ chết.
Mấy người này sẽ không phải là kẻ thù của vị kia chứ?
Hẳn là sẽ không!
Trong nháy mắt Đồ Sơn Nguyệt phủ định khả năng này.
Mặc dù Đồ Sơn Nguyệt đều không nhìn ra tu vi của hai người, nhưng vị kia hiển nhiên mạnh hơn mấy người
trước mắt này không ít, vị ấy muốn bóp chết bọn hắn thì cũng giống bọn hắn bóp chết mình vô cùng đơn
giản.
Chẳng lẽ lại là bằng hữu? !
"Yêu hồ? Huyết mạch cực kỳ tôn quý, sợ là Thiên Hồ huyết mạch."
Chúc Chiếu chân nhân nhìn tiểu bạch hồ trước mắt khẽ nhíu mày.
"Nam Cảnh Thiên Hồ nhất tộc. . . Cũng chỉ có Đồ Sơn một mạch, nhưng tất cả Đồ Sơn Hồ tộc đều phải ở
Thanh Khâu chứ, làm sao lại xuất hiện ở đây."
Hoàng Trạch như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói:
"Mấy ngày trước đây có lời đồn, ái nữ Đồ Sơn Yêu Hoàng bị người ta bắt đi, Đồ Sơn Yêu Hoàng vô cùng tức
giận, , chẳng lẽ lại. . ."
Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra cười khổ đến.
"Xem ra tám chín phần mười."
"Có thể ở dưới mí mắt Hồ tộc Yêu Hoàng bắt đi ái nữ của hắn, chỉ sợ cũng chỉ vị này có thể làm được."
Hoàng Trạch nhìn Chúc Chiếu, dò hỏi: "Vậy chúng ta?"
Chúc Chiếu chân nhân nghiêm mặt nói: "Lý tiền bối làm việc tự nhiên có chính mục đích của hắn, không tới
phiên chúng ta nhúng tay.
Vả lại, nhân yêu từ trước đến nay không hòa thuận, Yêu tộc đã giết không ít tu sĩ Nhân tộc?
Có thể Lý tiền bối ra tay bắt ái nữ của Yêu Hoàng, là vì thấy không vừa mắt với hành động ngang tàn của
yêu tộc, muốn cho bọn hắn một cảnh cáo nhỏ, hành động này đáng để toàn bộ tu sĩ Nam Cảnh vỗ tay tán thưởng."
Chúc Chiếu chân nhân ngược lại lại cảm khái một câu: "Xem ra Lý tiền bối khinh thường cùng tiểu bối so đo,
ngươi nhìn con tiểu bạch hồ này xem không phải bình yên vô sự sao, có lẽ mấy ngày nữa liền tiền bối sẽ thả
nó đi.
Có thể đi theo bên người Lý tiền bối, chính là tạo hóa lớn nhất đời nàng."
"Nói có lý."
Hoàng Trạch tán đồng gật đầu, quay đầu dặn Tuân Ngọc Mặc và Bạch Kính Hiên không nên nhiều chuyện,
tất nhiên hai người cũng vô cùng biết điều.
Mà Đồ Sơn Nguyệt lại vô cùng khinh bỉ nhìn bọn hắn.
Nói cái gì chính nghĩa? Chính nghĩa cái quỷ!
Hồ tộc chúng ta từ trước tới giờ không bao giờ lạm sát người vô tội. Ngược lại là các ngươi luôn ngấp nghé
yêu đan da lông răng trảo của chúng ta, luôn muốn bắt chúng ta về tế luyện thành Pháp Bảo, tàn sát Yêu
tộc vô tội vạ.
Lại nói, Đồ Sơn Nguyệt ta cũng không phải bị hắn bắt tới, nếu là hắn xuất thủ, sợ rằng người bị bắt không
phải là ta mà là cha ta!
Đồ Sơn Nguyệt tựa hồ nghĩ đến cảnh máu me, nhịn không được rùng mình một cái.
Bất quá lão đầu này nói không sai, ở bên cạnh hắn đúng là cơ duyên lớn nhất của nàng.
Thiên đại tạo hóa.
Lúc này Đồ Sơn Nguyệt mới nhận ra.
Mấy người này mở miệng là "Lý tiền bối ", hé môi là "Lý tiền bối", căn bản cũng không phải bằng hữu của
hắn.
Xem ra mấy người ngày là đến ôm bắp đùi của hắn.
Nghĩ tới đây Đồ Sơn Nguyệt chẳng còn sợ gì, đứng thẳng người lên, nhe răng, làm ra bộ dáng dữ dằn.
"Tiểu hồ ly tựa như là nghe được chúng ta nói chuyện, còn tức giận. ."
Chúc Chiếu chân nhân nhìn Đồ Sơn Nguyệt liền cảm thấy thú vị, nhịn không được cười ha ha.
Lúc này, Lý Tu Viễn cầm một ít gì đó từ ngoài cửa đi tới.
Không thả lỏng không bao lâu đám người Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch lập tức khôi phục bộ
dáng cung kính.
Lý Tu Viễn lấy ra một bộ đồ uống trà, còn có nước, lá trà, cùng một cái nho lò lửa nho nhỏ.
"Trà này phải uống nước nóng mới ngon, ta vừa chạy đi lấy một thùng nước suối, làm mất chút thời gian, để mấy vị đợi lâu. ."
Lý Tu Viễn cười giải thích.
"Lý tiên sinh thực sự quá khách khí. . ."
Lý tiền bối có thể tự mình đi lấy nước suối để pha trà cho bọn hắn, làm cho đám người Chúc Chiếu chân
nhân thật kinh sợ.
Đồng thời, trong lòng họ sinh ra kính ý vô biên đối với Lý Tu Viễn.
Lý tiền bối không hổ là Lý tiền bối, ngụy trang thành phàm nhân thì ngay cả một sợi linh lực cũng không
cần, động ngón út một cái là đạt thứ mình muốn.
Cái tâm cảm bình chân như dại không nóng không vội này, quả nhiên là bọn hắn không cách nào đuổi kịp,
không thể nào lĩnh ngộ được.
Có lẽ. . . . Đây chính là đại năng ẩn sĩ trong truyền thuyết.
Lý Tu Viễn đương nhiên không biết đám người Chúc Chiếu suy nghĩ nhiều như vây, mẹ nó hắn chính là một
phàm nhân không đi lấy nước suối chẳng lẽ biến ra.
Lý Tu Viễn bắt đầu pha trà.
Hắn châm lửa đốt than lên.
Lý Tu Viễn lấy tay làm quạt, nhẹ nhàng vỗ vỗ, tránh cho nước nấu có mùi khói.
Trà đạo chính là nấu, pha, thưởng, nghe, uống.
Pha trà là bước đầu tiên, cũng là bước quan trọng nhất.
Trà nghệ của Lý Tu Viễn đã sớm đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực phản phác quy chân, việc pha trà đơn giản, được hắn thực hiện nước chảy mây trôi, hòa hợp tự nhiên, tựa như một bức tranh sơn thủy quyển để
cho người ta bay bổng.
Đám người vây xem hắn vô cùng tập trung.
Tuân Ngọc Mặc, Bạch Kính Hiên còn có Đồ Sơn Nguyệt chẳng qua cảm thấy Lý Tu Viễn pha trà chỉ là đẹp mắt một chút.
Nhưng Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch ngoại trừ thưởng thức, thì còn rung động và động dung.
Trong mắt bọn hắn, Lý Tu Viễn nhất cử nhất động, đều tuyệt hảo, cả người phảng phất cùng thiên địa tự
nhiên hòa thành một thể, quanh thân có vô số đại đạo chí lý đang lưu chuyển.
Bọn hắn thấy không rõ, không hiểu, tham không thấu.
Chúc Chiếu chân nhân nhịn không được mở miệng: "Lý tiên sinh, quả nhiên là trích tiên nhân vật."