Chương 12: Đời Này Cũng Khó Khăn Có Tiên Sinh Như Vậy Tâm Cảnh (1)

Từ cổng đến Nội đường, chỉ có vài chục bước.

Nhưng trong thoáng chốc làm cho Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch hồi tưởng lại cảm giác lúc bọn hắn còn là tên tiểu tử vừa mới bái nhập tông môn, cái loại cảm giác khẩn trương khi lần đầu gặp sư trưởng tông môn.

Rốt cục, bọn hắn đã đi tới nội đường.

Vừa bước qua cửa thân thể hai người cũng không khỏi đến khẽ run lên, tâm thần chấn động.

Đúng như Tuân Ngọc Mặc nói, gian phòng nhỏ nhỏ này, đã bị vận huyền ảo lấp đầy, tựa hồ đứng ở nơi đây một giây, thì tu vi sẽ đi một dặm.

"Hô. . ."

Hoàng Trạch thở thật dài, cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh.

Hắn đã thấy một vài bức tranh chữ treo trên tường, mỗi một bức đều có vận lưu chuyển.

Chỉ cần liếc mắt qua, vô số cảm ngộ ùn ùn kéo đến, tràn vào trong đầu của hắn, hắn có cảm giác Nguyên Anh mình đang căng ra.

Thực sự quá khoa trương..

Chúc Chiếu chân nhân cảm thụ chẳng khác gì Hoàng Trạch, bất quá hắn đã có « Nhật Xuất Sơn Âm Đồ » chứa công pháp thích hợp với hắn nhất, hắn còn chưa tìm hiểu thấu đáo.

Chúc Chiếu chân nhân biết rõ đạo lý tham thì thâm, cho lần này hắn tới mục đích chủ yếu chỉ để kết bạn với

Lý Tu Viễn, không dám mơ tưởng xa vời gì.

"Hái cúc đông dưới rào, khoan thai hiện âm sơn. ."

Chúc Chiếu chân nhân chậm rãi đọc một bức thư pháp ở giữa gian phòng, lặp đi lặp lại từng chữ từng chữ, hắn chỉ cảm thấy có một thứ gì đó vô cùng thoát tục chứa trong nó.

Hắn phảng phất nắm bắt được thứ gì, nhưng lại vô cùng mông lung, nhìn không rõ ràng, mấy trăm năm nay đạo tâm của hắn chưa từng buông lỏng như thế.

Càng thêm vui lòng phục tùng.

"Trách không được tiên sinh sẽ ẩn cư ở đây, có tâm cảnh thế này, Chúc mỗ bái phục. . . ."

Chúc Chiếu chân nhân cảm than từ tận đáy lòng.

Hoàng Trạch cũng mang vẻ đồng ý, bọn hắn tựa hồ có thể cảm nhận được một chút xíu nguyên nhân vì sao

Lý Tu Viễn lại ẩn cư nơi đây.

Tiên đạo nghèo nàn, đỉnh cao nhất tịch mịch.

Tu hành chi đạo, càng lên cao, bằng hữu càng ít, địch nhân càng nhiều.

Hai người bọn họ chỉ bất quá có tu vi Nguyên Anh Pháp Tướng, thì bên cạnh họ chỉ một người chiến hữu mà thôi.

Cảnh giới Lý Tu Viễn cao hơn bọn họ không biết bao nhiêu, tất nhiên sự cô độc của hắn ai có thể thấu.

Thà bỏ đi sự hào nhoáng đó mà làm một phàm bình thường tiêu dao tự tại đôi khi còn viên mãn hơn .

Lý Tu Viễn nhìn thấy Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trong lòng vô cùng buồn cười.

Cái này thật đúng là làm hoàng đế hâm mộ tên ăn mày, ta là một tên không có linh căn không cách nào tu

hành, có thể có được tâm cảnh này sao.

Ai không muốn cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, trường sinh bất tử, thật sự là buồn cười.

Đối với sự hâm mộ của hai người, Lý Tu Viễn chỉ có thể biểu thị: "Nếu các ngươi như giống ta bây giờ, nói

không chừng cũng có thể có dạng tâm cảnh này."

Nếu các ngươi là phế vật tu hành thì cũng chỉ có thể đi làm một đầu cá ướp muối.

Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch liếc nhau, cười khổ nói: "Chúng ta đời này chỉ sợ đều không thể

có được tâm cảnh như tiên sinh."

Bọn hắn muốn dột phá Pháp Tướng đều muốn sứt đầu mẻ trán, làm sao có khả năng theo đuổi bóng lưng

của Lý Tu Viễn.

Hai lão già thấy ta không đánh lại các ngươi thì khịa ta sao.

Lý Tu Viễn âm thầm chửi đậu đen rau muống, sau đó liếc nhìn một vòng, xin lỗi nói: "Tiểu điếm của ta bình

thường chả có ai đến, ngay cả chỗ ngồi cho mấy vị cũng không có. ."

Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch vội vàng mở miệng: "Tiên sinh không cần phải khách khí, chúng ta

đứng thôi là được."

Lý Tu Viễn có chút áy náy.

Hôm nay Tuân Ngọc Mặc mang theo trưởng bối tìm tới cửa, xem ra mấy người kia là thật si mê thư hoạ, mình thân là chủ nhà, vẫn phải tiếp đãi khách nhân thật tốt.

Nghĩ nghĩ, Lý Tu Viễn mở miệng nói: "Như vậy đi, mấy vị chờ một lát một lát, ta đi pha trà."

"Tiên sinh khách khí, không. . ."

Chúc Chiếu chân nhân thụ sủng nhược kinh vừa muốn cự tuyệt, thì Hoàng Trạch lại kéo kéo góc áo của hắn,

bởi vì hắn không dám ở trước mặt Lý Tu Viễn truyền âm, cho nên chỉ có thể nháy mắt ra hiệu.

Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch chân nhân gần ngàn năm giao tình, làm sao không biết trong

lòng đối phương suy nghĩ cái gì.

Không thể không nói, Chúc Chiếu chân nhân cũng động tâm.

Đây chính là cơ hội vô số người cầu còn không được, nếu xử lý không khéo sẽ mất cơ duyên này.

Một nhân vật cao cao tại thượng như Lý tiền bối, chỉ cần búng tay ra thứ gì thì cả đời bọn hắn hưởng không

hết.

Hôm nay dù bỏ qua ý tứ, cũng phải mặt dày mày dạn nếm thử.

Chúc Chiếu nhất thời im lặng.

Lý Tu Viễn cười cười, nhưng sau đó xoay người rời đi.

Hành động này làm cho mấy người Chúc Chiếu sinh ra sự kính trọng.

Cả căn phòng này đâu đâu cũng có trân bảo ẩn chứa đạo vận chí lý, Lý tiền bối không thèm để ý bọn hắn

có ngấp nghé không, mặc cho mấy người bọn hắn ở lại, cái này lòng dạ quả nhiên là rộng lớn.

Đương nhiên, có lẽ tiền bối dám chắc bọn hắn không dám cầm thứ gì đi.

"Chúc Chiếu, có thể ước đoán được vị tiền bối này đến cùng là tu vi gì sao?"

Sau khi Lý Tu Viễn rời đi, Hoàng Trạch thấp giọng hỏi thăm Chúc Chiếu chân nhân.

Chúc Chiếu chân nhân cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ta bất quá một chỉ là Pháp Tướng, làm sao nhìn ra

được. Trong mắt ta, vị tiền bối này chẳng khác gì phàm nhân, trong cơ thể không có nửa điểm linh lực lưu

chuyển."

Hoàng Trạch bất đắc dĩ, không hỏi tới nữa.

Ngay tại mấy người chờ đợi thời điểm, "Bá —— "

Trong đường xông vào đến một đạo bóng trắng nho nhỏ.

Nguyên lai là chỉ bạch hồ.

Bạch hồ nhìn thấy mấy người này thì bị giật nảy mình, bất động tại chỗ.

Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch định nhãn xem xét, đôi mắt ngưng lại.

"Cái này tựa như là. . ."