Chương 2: Hệ Thống Thức Tỉnh

Mấy tiểu cung nữ đều đứng thành hàng, khuôn mặt ủy khuất mà ngước nhìn Lưu Quang Minh. Cặp môi hồng chúm chím cẩn thận từng li từng tí nói ra: " Ngụy công công, người có thể lục soát chúng ta. Nhưng thật sự chúng ta không phải là gian tế!"

Lưu Quang Minh đi vòng quanh ba người một vòng nói: " Được, vậy các ngươi đừng có nhúc nhích, ta đến lục soát một chút là biết các ngươi có phải gian tế mang hung khí bên người hay không."

Lúc đầu Lưu Quang Minh biết mình xuyên không đến hậu cung, hắn còn huyễn tưởng rằng sau này sẽ có một cuộc sống như tiên như mộng. Nhưng khi biết bản thân lại là một tên thái giám chính hiệu, thì tương lai tươi sáng đó liền bị mây đen làm cho mịt mù.

Lưu Quang Minh còn chưa kịp làm gì mấy tiểu cung nữ, thì một tên thái giám vội vã tiến đến bên ngoài cửa, hô lớn: " Ngụy công công a, Ngụy công công, Tuệ phi nương nương đang đến!"

Đột nhiên bị người khác cắt ngang, nội tâm vừa bình ổn của hắn của lại bị nhấc lên. Nhưng Lưu Quang Minh biết, thân phận hiện tại của chính mình chỉ là một tên thái giám, còn Tuệ phi nương nương là người mà hắn đang theo phục thị.

Thời điểm này, Lưu Quang Minh cần phải cẩn thận một chút, không nên để Tuệ phi nghi ngờ rằng hắn và thân chủ trước đây hành động khác biệt.

Lưu Quang Minh quay lại nhìn mấy tiểu cung nữ nói ra: " Tất cả theo ta đi ra ngoài. Nhớ kỹ, sự việc vừa rồi đều không được hé ra nửa lời. Nếu không...Các ngươi tự hiểu hậu quả của mình rồi chứ?"

Cùng với câu uy hiếp kia, Lưu Quang Minh đưa bàn tay của mình lên làm một động tác cắt ngang cổ. Khiến mấy tiểu cung nữ hoảng sợ co người lại như đàn chim cánh cụt, không ai dám nói câu nào.

Sau đó, các nàng vội vội vàng vàng gật đầu liên tục, giọng hơi run rẩy nói: "Không dám, không dám, chúng ta đều nghe theo Ngụy công công sắp xếp."

Những tiểu cung nữ này không ngốc, nếu muốn sinh tồn ở trong hậu cung này thì đều phải tuân theo một vài quy tắc cơ bản*. Lưu Quang Minh là chủ quản trực tiếp của các nàng, nếu như đắc tội hắn thì mấy người các nàng đều không thể nào sống tốt được.

( * : Không nghe, không thấy, không hỏi. )

Nhìn đám người tiểu cung nữ nghe lời mình như thế, Lưu Quang Minh cũng hơi hài lòng. Chỉnh lại y phục có hơi chút rối loạn, hắn liền dẫn theo đám người bước ra khỏi cửa.

Mới vừa bước ra đến cửa, Lưu Quang Minh liền thấy một nữ nhân với dáng người vô cùng xinh đẹp, mang theo bảy tám cung nữ bước từ phía bên ngoài đi vào. Toàn thân vị nữ tử này mặc một bộ cung trang tinh mỹ bằng lụa mỏng, trường bào dài thướt tha trên sàn, cả người toát ra vẻ quý phái vô cùng.

Lưu Quang Minh không ngốc, khi hắn thấy nữ nhân mặc bộ y phục hoa lệ này tiến đến, liền đi tới hơi khom người nói: " Tiểu nhân cung nghênh Tuệ phi nương nương giá lâm "

Tuệ phi hơi chăm chú nhìn khuôn mặt không còn huyết sắc của Lưu Quang Minh một chút, âm thanh mềm mại cất lên: " Ngụy Thiên Minh, ngươi đúng thật là mạng lớn a, đêm qua ta bảo ngươi đi tẩm cung của Dạ phi nghe lén một ít chuyện, kết quả ngươi còn chưa đến nơi đã bị đám người của Dạ phi chặn lại. Thấy ngươi bất tỉnh lâu như vậy, bổn cung còn tưởng rằng ngươi đã chết. Hiện tại thì rất tốt, xem ra ngươi vẫn còn bay nhảy rất khỏe nha."

Lưu Quang Minh đã nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn cũng âm thầm giật mình vì cái lý do nói bừa với đám cung nữ kia. Lưu Quang Minh đã nhớ kỹ trong lòng, chờ khi nào hắn ổn định xong thì nhất định phải loại bỏ hết mất tên nội gián này ra khỏi địa bàn. Bởi vì tên Ngụy công công thật này đã bị tên đó bán đến chết, và hắn chỉ là một người ngẫu nhiên xuyên không tới đây mà thôi.

...

Ở tiền kiếp, mẹ của hắn qua đời ngay sau khi hắn được hạ sinh. Người cha vì quá đau lòng trước sự ra đi đột ngột của vợ, nên cũng chỉ đặt tên cho hắn Lưu Quang Minh. Bỏ lại cho bà ngoại nuôi dưỡng rồi bỏ nhà đi biệt tăm. Mãi sau này Lưu Quang Minh tình cờ biết được, ông ta đã có một gia đình mới với người phụ nữ khác.

Dù được người bà hết lòng chăm sóc, nhưng từ nhỏ Lưu Quang Minh đã thiếu đi tình yêu thương và dạy dỗ của cha mẹ. Lưu Quang Minh thường hay quậy phá và gây sự với người khác ở trong làng, vì họ hay đàm tiếu sau lưng rằng chính hắn là ngọn nguồn của mọi bi kịch xảy ra ở gia đình hắn..

Ba năm trước đây, khi đang làm thì Lưu Quang Minh bất ngờ nhận được tin. Người thân nhất của hắn cũng như chỗ dựa tinh thần cuối cùng của hắn, đã qua đời đột ngột vì tai nạn khi đang đi qua đường. Không còn ai ở trên đời có thể quản được hắn nưa , nên Lưu Quang Minh hắn càng làm ra nhiều chuyện sai lầm hơn.

...

Đột nhiên hắn nghĩ, nếu bây giờ ta lấy cái tên Ngụy Thiên Minh này để sống một cuộc đời. Chôn vùi tất cả những kỷ niệm đau thương và tội lỗi trước đây đi thì sẽ thế nào?

Cho dù là một tên thái giám đi nữa, thì ta...Ngụy Thiên Minh... cũng có thể bước tiếp và viết lên một trang mới trong cuộc đời thì sao...

Ánh mắt lấp lánh mang theo hi vọng vào một tương lai tươi sáng hơn, niềm tin mãnh liệt đó như là vì sao dẫn lối trong bầu trời đêm...

Nhưng bất quá...

...Ở trước mặt của Tuệ phi, Ngụy Thiên Minh vẫn tranh thủ nói: " Nương nương hồng phúc tề thiên, có lẽ ông trời biết tiểu nhân còn muốn ở bên cạnh hầu hạ người lâu hơn nữa nên mới để cho nô gia tỉnh lại."

Tuệ phi hài lòng gật đầu, hơi cười cười nói: " Có vẻ miệng lưỡi hôm nay của ngươi rất dẻo, vậy thì tốt. Đã là ý của thiên gia thì bản cung hiện tại lại cho ngươi thêm một cơ hội, tối nay ngươi thay ta làm một chuyện."

Ngụy Thiên Minh âm thầm kêu khổ, bản thân mình vừa mới tỉnh lại đã phải đi làm việc tiếp, thật đúng là cái miệng hại cái thân. Không, tất cả là do nữ nhân có bụng dạ xấu xa này.

Bất quá, Ngụy Thiên Minh ngoài mặt vẫn nói: " Tuệ phi nương nương có gì muốn căn dặn, người cứ việc nói ra. Tiểu nhân nhất định sẽ làm hết sức."

Tuệ phi gật đầu vung tay, nhìn mấy người thái giám và cung nữ bên cạnh hạ lệnh: " Các ngươi đều lui hết ra bên ngoài!"

Đám người không dám chần chờ chút nào, nhẹ nhún người thi lễ rồi lần lượt lui ra khỏi phòng. Đến khi những cung nữ và thái giám kia đi ra hết, Tuệ phi mới tiến lại gần bên người Ngụy Thiên Minh, lạnh giọng nói ra: " Tối nay, ta muốn ngươi đi giết Dạ phi!"

" Giết, giết Dạ phi? " Ngụy Thiên Minh được một trận trấn kinh. Ở tiền kiếp hắn còn chưa giết gà bao giờ đâu, hiện tại muốn quyết tâm sống một đời ý nghĩa, thì lại bị người khác sai đi giết người.

Tuệ phi cũng lười quan tâm hắn đang nghĩ gì, từ trong tay áo của mình lấy ra một gói độc dược nhỏ, nói: " Ngụy Thiên Minh, đây là Hạc Đỉnh Hồng, ngươi chỉ cẩn rải một chút vào nước uống của Dạ phi là được. Chắc chắn qua đêm nay, thì nàng sẽ vĩnh viễn không còn ở trên cõi đời này!"

" Ừng ực!"

Ngụy Thiên Minh nuốt một ngụm nước miếng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Rốt cuộc thù hận phải sâu bao nhiêu, mới muốn người khác phải chết như vậy. Ngụy Thiên Minh căn bản không biết Dạ phi là ai, bây giờ lại muốn hắn đi hạ độc đối phương. Nhưng bất quá, hắn thấy bộ dạng hiện tại của Tuệ phi, thì chỉ có thể đâm lao là phải theo lao.

Bàn tay hơi run rẩy nhận lấy gói Hạc Đỉnh Hồng từ Tuệ phi, Ngụy Thiên Minh nói: " Nương nương, tiểu nhân hôm qua mới bị người ta đánh. Vừa mới tỉnh lại không lâu, cả người có chút không khoẻ. Ngài có thể cho tiểu nhân nghỉ ngơi một hai ngày rồi lại làm, có được không?"

Tuệ phi lập tức hừ một tiếng, thanh âm thanh lãnh uy hiếp nói: " Ngụy Thiên Minh, nếu mà ngươi không muốn thì bản cung cũng không ép. Ta chỉ cần tìm một người khác, đem cả ngươi lẫn ả ta xử lý là được. Hiện tại ngươi phải suy nghĩ thật kỹ!"

Ngụy Thiên Minh nghe vậy thì khóc không ra nước mắt, bây giờ mình mà không nghe theo lời của Tuệ phi, chỉ sợ rất khó sống qua đêm nay a.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói: "Vậy đêm nay tiểu nhân liền đi làm!"

Tay cầm gói Hạc Đỉnh Hồng, nội tâm Ngụy Thiên Minh có chút bất đắc dĩ.

Tuệ phi liếc Ngụy Thiên Minh một chút, liền nói: "Được rồi, hiện tại thân thể ngươi đang bị thương, nghỉ sớm chút cho mau khoẻ. Ngày mai bản cung...sẽ chờ tin tức tốt của ngươi. Ả tiện nhân Dạ phi kia, ỷ có hoàng thượng ân sủng liền hung hăng càn quấy, hôm nay bổn cung nhất định phải cho nàng ta biến mất!"

Sau khi chửi mắng vài câu ác độc, Tuệ phi liền xoay người muốn rời đi. Trước khi đi, nàng vẫn không quên dặn dò Ngụy Thiên Minh một chút: " Ngươi là tâm phúc của ta, nên chuyện này chỉ có bổn cung và ngươi biết, nhớ là làm việc sạch sẽ một chút, hiểu chưa?"

Ngụy Thiên Minh khom người, thở dài nói: " Tiểu nhân minh bạch, cung tiễn Tuệ phi nương nương!"

Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng trong nội tâm của Ngụy Thiên Minh cực kỳ khó chịu. Đã sai hắn tối nay đi giết người, lại còn kêu nghỉ ngơi thật tốt. Con mẹ nó, không biết tối nay sẽ ra sao a.

Sau khi Tuệ phi rời đi, Ngụy Thiên Minh quay lại chiếc giường của mình, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch đêm nay sẽ thực hiện như thế nào. Tuy không biết Dạ phi là ai, nhưng chuyện này thì mình bắt buộc phải đi làm.

" Ting! "

Thời điểm mà Ngụy Thiên Minh còn đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên một âm thanh truyền vào trong đầu của hắn.

" All-Round Player System, Start Booting!"

" System Booted 10% "

" System Booted 33% "

" System Booted 52% "

" System Booted 86% "

" System Booted 97% "

" System Booted 99%, System Boot Is Complete "

" Tự động điều chỉnh ngôn ngữ... "

Nghe thấy thanh âm máy móc lúc xa lúc gần, khiến cho Ngụy Thiên Minh nhất thời thì giật mình. Hắn còn tưởng ai đó đã biết ý đồ đêm nay của Tuệ phi, bây giờ đến đây để trừ khử mình.

Ngụy Thiên Minh đứng bất dậy, cả người nâng cao cảnh giác quan sát mọi ngóc ngách bên trong căn phòng, hoảng sợ nói: " Là kẻ nào, ngươi đi ra đây. Ta đã phát hiện ra ngươi rồi!"

Ngụy Thiên Minh cả người căng thẳng, thì đột nhiên từng dòng ký ức và hình ảnh được đưa thẳng vào trong não của hắn. Làm cho đầu của Ngụy Thiên Minh nhức nhối không thôi.

[ BẮT ĐẦU XÁC NHẬN ]

Cùng với đó, trước mặt Ngụy Thiên Minh hiện lên một tấm bảng với dòng chữ lơ lửng giữa không trung.

[ 1 • Cắt đứt nhân quả với khu vườn. ✓ ]

[ 2 • Độ tương thích khu vực. 79/100 ✓ ]

[ 3 • Nhận được THÔNG QUAN từ ??¿??¿¿? ✓ ]

[ Thân chủ đã đáp ứng đủ tất cả các điều kiện... ]

[ ...Bắt đầu xác minh thân phận mới... ]

[ ...Phát hiện khuyết thiếu... Tự động bù đắp.... ]

[ ...Bù đắp thành công...]

[ ...Tự động đồng hoá thông tin khu vực... ]

[ ... ]

Hàng loạt âm thanh và bảng thông báo chen chúc nhau mà hiện lên. Sau một lúc, Ngụy Thiên Minh cũng tiêu hoá được kha khá thông tin cũng như cách sử dụng của cái thứ trước mặt này.

Giờ phút này, hắn chẳng những không hoảng hốt mà còn rất kích động. Không chỉ vì hệ thống xuất hiện, mà hiện tại Ngụy Thiên Minh còn cảm nhận được một thứ mà hắn nghĩ rằng đời này đã mất đi mãi mãi.

Sau khi kích động qua đi, Ngụy Thiên Minh bắt đầu ngồi xuống chiếc bàn ở giữa căn phòng mà tìm hiểu về hệ thống.

Tuy không giống y hệt miêu tả như mấy quyển tiểu thuyết ở kiếp trước viết, nhưng cũng chẳng khác là bao. Đều có một số mục như là nhiệm vụ hay nhận thưởng, và còn một số mục khác tạm thời chưa thể mở ra được.

[ ...Tiến Hành Thiết Lập Hoàn Tất...Tự động nhận thưởng thành tựu... ]

"Đinh!"

Trong đầu Ngụy Thiên Minh truyền tới hai thanh âm thông báo khác nhau, một cái là thông báo nhận thưởng và một thông báo nhắc nhở nhiệm vụ.

Ngay sau đó, ở trước mặt hắn xuất hiện ra một cái hộp tinh xảo bằng ngọc phỉ thúy trong suốt.