Mọi người đều nói Lưu Quang Minh là một con người đáng khinh, chuyên đi bày trò chọc phá xung quanh nơi ở.
Lưu Quang Minh cũng đã nghe về mấy lời đồn đó, nhưng hắn không quan tâm cho lắm. Chắc có lẽ do Lưu Quang Minh quả thật là thỉnh thoảng có làm một số chuyện đáng khinh thật.
Gần đây nhất, cạnh nơi của hắn ở mới chuyển đến một em gái dưới quê mới lên, ngoại hình khá ưa nhìn. Những khi không có việc gì làm thì Lưu Quang Minh luôn kiếm cớ trêu ghẹo cô gái nhỏ đó, khiến cho nàng giận dỗi ra mặt.
Mùa hè năm nay bị ảnh hưởng bởi El Nino khiến cho nhiệt độ ngoài trời nóng lên vô cùng, cũng vì vậy nàng thường mặc khá thoáng khi ở trong phòng. Quần áo mát mẻ như vậy thành ra xuân quang khó mà tránh khỏi cặp mắt tà dăm của Lưu Quang Minh.
Nhiều khi Lưu Quang Minh cố tình đi qua nơi giặt đồ của nàng mà tiện tay lấy đi một hai món gì đó, hắn làm như thế nhiều lần mà không thấy nàng nói gì hay là tin đồn vớ vẩn nào đó truyền ra.
Đúng như câu "được đà lấn tới" nên gan của hắn ngày càng lớn hơn...
Hôm nay lại thấy Lưu Quang Minh đang cầm tang vật trên tay, nhưng trên mặt lại hiện ra một vẻ chưa thoả mãn...Sau khi trầm tư một hồi lâu, rốt cuộc Lưu Quang Minh đã nghĩ ra một biện pháp.
Chỉ thấy hắn chạy một mạch ra đến gốc cây dâu tằm ở đầu ngõ, đưa tay bắt lấy bảy tám con kiến lửa đặt vào bên trong tang vật, cuối cùng là mang về để lại đúng chỗ.
Lưu Quang Minh ngồi canh đến khi cô gái đi làm gần về đến phòng thì lẻn ra sau nhà của nàng, đợi cho đến khi cô gái đó mang quần áo vào phòng chuẩn bị thay đồ. Hắn mới nhẹ nhàng đưa tay mở hé một khe hở nhỏ ở cửa sổ, ghé cặp mắt vô dò xét. Khi thấy nàng không chút đề phòng nào đem đồ trên người mình cởi xuống sạch sẽ, sau đó trần lại như nhộng ở trước mặt Lưu Quang Minh chậm rãi mặc bộ y phục mới lên.
Lưu Quang Minh âm thầm nhếch miệng, nhưng hắn cũng không vội. Vì hắn biết phía sau còn có nhiều điều đáng để thưởng thức đợi mình. Quả nhiên, khi vừa mặc lên được vài giây nàng liền nhanh chóng đem bộ đồ trên người cởi xuống.
Trắng quá! Con mẹ nó, thật là trắng. Đáng tiếc là nàng chỉ quay chiếc lưng ong trắng nõn đấy về phía chính mình, nhưng khi nhìn thì vẫn có thể thấy được hình dáng thướt tha quỷ mị đấy. Đây tuyệt đối là dáng người tuyệt mỹ nhất mà Lưu Quang Minh từng thấy qua, cho dù là ở ngoài đời hay là những diễn viên mà hắn xem được trên internet.
Ngắm nhìn thân thể tuyệt mỹ của nàng khi đang không mặc quần áo để trong đầu hắn hiện lên từng ý nghĩ đen tối, khiến Lưu Quang Minh xuýt thì kìm lòng không được. Bất quá hắn cũng không có gan để làm ẩu, chỉ có thể núp sau khe cửa mà đánh giá.
Lưu Quang Minh tự nhủ rằng Có đôi khi thưởng thức một cách tao nhã như vậy cũng là một loại mỹ cảm. Nhìn nàng dùng đôi bàn tay thon dài như ngọc du tẩu qua từng đốm đỏ bị kiến trích trên người, Lưu Quang Minh rất muốn đẩy cửa đi vào mà giúp nàng xoa dịu một chút, nghĩ thôi cũng cảm thấy rạo rực.
Cô nàng đã tốn mất một thời gian mà vẫn thấy không có hiệu quả, dự định là muốn đi tắm để xem có thể dễ chịu hơn bây giờ một chút hay không?
Đột nhiên, như là cảm nhận được gì đó cô gái lập tức xoay người lại, liền bắt gặp một cặp mắt đang nhìn mình chăm chăm. Nàng lập tức lạnh mặt, dùng quần áo che hết xuân quang đang hiển lộ trên người của mình lại.
Thấy nàng phát hiện ra mình, Lưu Quang Minh liền thu lại ánh mắt rồi nhanh chóng rời đi, có thể nói hôm nay hắn cực kỳ thỏa mãn với những gì vừa được chứng kiến.
Nhưng khi Lưu Quang Minh vừa muốn đi ra đến ngoài cửa thì lại cảm thấy khớp đầu gối của mình đã bị ai đó đạp trúng cánh tay phải bị lắm lại, cả người bay ngược về phía sau.
Khi cô gái thấy được rõ khuôn mặt của Lưu Quang Minh, thì một âm thanh thanh thoát nhưng cực kỳ lạnh lẽo cất lên:
"Anh Minh, em không ngờ anh lại là một con người như vậy đấy. Trước đây khi mất đồ thì em chỉ suy đoán thôi, nhưng hôm nay thì em khẳng định tên đó chắc chắn là anh. Anh còn gì để chối cãi nữa không?"
Cánh tay phải bị cô gái bẻ ngoặt ra sau khiến Lưu Quang Minh chỉ có thể mặt mày méo mó nói: "Anh..Anh biết sai rồi, cho anh xin lỗi. Tha cho anh lần này, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa...Aizz...đa..đau anh, nhẹ tay một chút."
Thanh âm trong trẻo lại cất lên: "Hừ! Cũng may là em đi dạy mấy năm nên có chút võ nghệ phòng thân, nếu là những cô gái khác thì không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì rồi."
Thấy cô gái dùng lực ở cánh tay hơi nhẹ đi, Lưu Quang Minh liền cố hết sức bình sinh của tuổi trẻ để vùng dậy. Đẩy nàng ra mà chạy khỏi cổng. Cô gái cũng không vội vàng đứng dậy mà trên khuôn mặt mỹ lệ kia xuất hiện vẻ hốt hoảng, la lớn: " Anh Minh, cẩn thận đằn..."
...Beep...Beep...Ầmm........
"Có ai không ma...mau cứ.. ngườ....
*****" Ngụy công công, ngài tỉnh lại rồi. . ."
Một thanh âm có chút âm nhu, ở bên tai Lưu Quang Minh vang lên. Hắn mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, hướng về bốn phía nhìn một chút, nội tâm cực kỳ kinh ngạc.
" Đây...đây là nơi nào, trang trí thật giống cung điện, lại còn có nhiều cung nữ và thái giám như vậy. Các người đang đóng phim sao!" Trong nội tâm Lưu Quang Minh giật mình, biểu lộ trên mặt vô cùng quái dị.
Rất nhanh, liền có vài cung nữ tuổi mười năm, mười sáu đứng ở bên cạnh người Lưu Quang Minh, vô cùng kích động nói ra: " Ngụy công công, cũng may là ngài đã tỉnh lại. Người còn không tỉnh nữa, thì chủ tử sẽ đem người ném ra khỏi hoàng cung."
" Ngụy công công? Đây là ta đang ở trong cung sao?"
Cả người Lưu Quang Minh có chút mơ hồ, ký ức trong đầu có chút hỗn loạn. Nhưng rất nhanh, hắn đã bắt đầu nhớ lại.
"Tai nạn giao thông? Đúng vậy! Nhất định là lúc đó đã xảy ra tai nạn giao thông. Rồi chính mình đã bị xuyên không tới nơi này!" Trong lòng Lưu Quang Minh nảy ra suy đoán, có lẽ là chuyện đã xảy ra như thế.
Trước kia, khi Lưu Quang Minh còn đang học đại học, cũng không ít lần hắn đọc thể loại tiểu thuyết xuyên không, nên đương nhiên cũng biết cái lý do tai nạn giao thông là dễ dàng xuyên không nhất. Không nghĩ tới mình lần này lại dính tới tình tiết ly kỳ như vậy.
Chỉ là...những nhân vật chính khác, kẻ thì xuyên không thành Thân vương, người thì trở thành thiếu niên thiên tài. Nhưng đến lượt của Lưu Quang Minh hắn, làm sao lại có thể trở thành thái giám cơ chứ, lại còn bị gọi là Ngụy công công. Cái này cũng không quan trọng, điều Lưu Quang Minh lo lắng bây giờ, nếu hắn là thái giám thì liệu cái đó có còn hay không?
Càng nghĩ càng hoảng, Lưu Quang Minh đưa tay sờ xuống đũng quần của chính mình để kiểm tra một chút. Kết quả khiến cho nội tâm của hắn chìm xuống đáy cốc, cả khuôn mặt đều nhợt nhạt như tờ giấy. Thằng em! Vậy mà Lưu Quang Minh hắn không còn sờ thấy thằng em của mình đâu nữa.
Ở kiếp trước, hắn vẫn còn chưa được trải nghiệm một lần nào đâu, vậy mà bây giờ lại trở thành một tên thái giám chính gốc. Ta thật là có lỗi với cha mẹ, có lỗi với tổ tông, có lỗi với toàn bộ tài liệu học tập mà chưa một lần được thực hành kia.
Mấy tên thái giám cùng vài người cung nữ thấy cử động của Lưu Quang Minh, thì cả người bọn hắn liền có chút mất tự nhiên, rụt rè mở miệng nói: " Ngụy công công, người cứ yên tâm. Chuyện hôm qua người bị đám nô tại của Dạ phi cung ẩu đả đến không còn y phục tại thân đã được bẩm lên chủ tử, chắc chắn nương nương sẽ làm chủ cho ngài."
Một tên thái giám còn khả trẻ cũng lên tiếng: " Người yên tâm, trong hậu cung tất cả đều là thái giám nên sẽ không ai đàm tiếu về chuyện đó cả."
Nghe vậy, Lưu Quang Minh hơi lấy lại tinh thần, lấy tay lau đi một ít nước còn vương lại nơi khoé mắt, thì thào mở miệng: " Không có gì a, ta...ta không bị làm sao, không bị làm sao cả đâu. Các ngươi là ai, vì sao lại ở đây?"
Đám người thấy Lưu Quang Minh như vậy liền hai mặt nhìn nhau, toát ra biểu lộ đồng tình nồng đậm. Trong đó có một tiểu cung nữ tầm mười ba tuổi, đôi mắt to tròn lúng liếng nói ra: " Chúng ta đều là người ở trong tẩm cung của Tuệ phi nương nương, còn Ngụy công công người là quản sự của tất cả chúng ta."
Lưu Quang Minh nghe được câu có câu không gật gật đầu. Nội tâm hắn nghĩ đến cả một đời này đều sống ở trong cung, vây quanh bởi ba ngàn mỹ lệ giai nhân nhưng thằng em chỉ có thể dùng để đi tiểu. Không! Bây giờ đến cả đi tiểu cũng không thể được nữa.
Lưu Quang Minh trong lòng cực kỳ hối hận, nếu lúc đó không bày trò đi xem trộm, không vùng dậy để chạy đi thì đã không có chuyện như bây giờ xảy ra. Hắn vô lực ngã nằm ra giường, nhìn về phía đám người xung quanh lên tiếng: " Các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn được yên tĩnh một mình. "
Một tên thái giám lên tiếng: " Chuyện này không thể a, Tuệ phi nương nương khi biết chuyện của người liền căn dặn chúng ta chăm sóc ngài thật tốt. Một chút nữa nương nương sẽ đến thăm, nếu người biết đám chúng ta mặc ngài một mình thì sẽ không tha cho chúng ta a."
Lưu Quang Minh nghe thanh âm có chút ẻo lả này rồi lại nghĩ đến tiểu đệ đệ của mình. Trong lòng có chút bực bội, bất thiện nói: " Được, vậy đám các ngươi lui ra ngoài, mấy người cung nữ ở lại chăm sóc ta là được rồi. "
Mấy tên thái giám nhìn nhau, không biết vì sao Lưu Quang Minh lại có ác ý với bọn hắn. Hắn mở mắt, vãn thấy mấy tên thái giám đứng đó, thì phẫn nộ quát: " Hừ, các ngươi không thèm nghe lời của ta nói nữa có đúng không? có phải là muốn chịu phạt hay không?"
Nói xong, Lưu Quang Minh liền chuẩn bị ngồi dậy, như là muốn tự mình động thủ. Tuy khuôn mặt mũi và vóc người hắn ở thế giới này có thể gọi là mỹ nam tử, nhưng hiện tại tâm tình của hắn đang không ổn định nên người khác nhìn vào trông rất uy nghiêm và dữ tợn. Mấy tên tiểu thái giám kia liền giật mình, không dám thất lễ, vội vội vàng vàng, chạy từ trong điện đi ra bên ngoài.
Sau khi doạ mấy tên tiểu thái giám chạy mất, Lưu Quang Minh lại đưa ánh mắt nhìn đến mấy tiểu cung nữ này. Bây giờ hắn muốn kiểm nghiệm lại một số thứ để xem có giống như suy đoán ở trong đầu hay không.
Hắn nhìn mấy người cung nữ còn lại trong phòng, gương mặt nhợt nhạt mỉm cười nói: " Mấy người các ngươi đến gần đây một chút, ta có vài lời muốn nói ."
"Ngụy công công muốn hỏi chuyện gì a?" Ba nàng hơi do dự một chút nhưng cũng tiến gần lại, một tiểu cung nữ trong đó hơi rụt rè nói ra.
Lưu Quang Minh nhìn nàng một chút, liền nói: " Là như vậy, hôm qua ta bị người của Dạ phi cung đánh ngất xỉu. Vừa rồi ta lại nhận được một tin tức rằng, một cung nữ dưới trướng của ta là gian tế, lại còn mang theo hung khí bên người. Ta hoài nghi, kẻ đó có là phải một trong ba người các ngươi hay không."
Ba tiểu cung nữ vừa nghe xong thì giật nảy cả mình.
Các nàng liên tục xua xua tay nói ra: " Ngụy công công, ngài đừng hiểu lầm, chúng ta làm sao lại có thể là gian tế được."
Lưu Quang Minh hừ lạnh một tiếng, nạt nói: " Các ngươi ai là gian tế thì ta đến tìm hung khí trên người các ngươi thì sẽ biết, đều đứng im hết ở đó. Kẻ nào mà chạy khỏi gian phòng này hay lớn tiếng thì chính là gian tế, chắc chắn có tật giật mình."
Ba tiểu cung nữ đều biết sự tình hôm qua Lưu Quang minh trải qua. Nên chỉ biết đứng im, không dám nhúc nhích một chút nào, những ánh mắt đáng thương không dám nhìn thẳng Lưu Quang Minh.
Ở trong hậu cung này, mấy người tiểu cung nữ các nàng đều là những kẻ hay bị người khác khi dễ nhất. Không có chỗ dựa hay địa vị, thì cho dù biến mất đi nữa cũng sẽ chẳng có ai quan tâm cả.