Chương 9: Bố Cáo Bỏ Chồng (Phần II)

Vương Chính Trạch không chú ý tới phản ứng của Tân Di Nương, với lại xem ra với hắn nữ nhân đều là tới để phục hầu nam nhân, đương nhiên nam nhân không cần thiết phải để ý đến cảm xúc của phụ nữ.

Hắn ta nói: "Nếu như là nàng ấy mong muốn, ta lập tức thành toàn cho nàng ấy, chỉ là về sau vẫn sẽ giống như phụ cấp nuôi dưỡng vậy, sẽ không bởi vì ly hôn mà không để ý tới nàng, dẫu sao cũng từng là phu thê, ta cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa." Mặc dù trong lòng Vương Chính Trạch hận không thể khiến Lâm Dao phải tới đây cầu xin hắn ta nhưng ngoài mặt vẫn giả mù sa mưa.

Tân Di Nương phục hồi lại tinh thần, nàng ta không thể để cho chuyện này xảy ra!

"Đại nhân, không thể được!" Tiền di nương lập tức quỳ xuống, vừa khóc lóc vừa kể lể: "Thiếp vừa mới vào cửa phủ, phu nhân đã ngay lập tức tự xin Hạ Đường, người khác không biết còn cho rằng phu nhân vì tức giận thiếp thân mà bỏ đi, sau này kêu thiếp thân làm sao có thể ngẩng đầu làm người."

Vương Chính Trạch chuyện của Lâm Dao như cái đinh trong lòng hắn ta, đúng thật là bực bội, khó khăn lắm mới áp chế xuống, bây giờ thấy Tân Di Nương như vậy, lập tức nổi giận, thậm chí không muốn che giấu bản thân, mắng nàng ta: "Ngươi, cái con tiện phụ này, ngươi chính là sao chổi, trước khi ngươi vào cửa đều thật tốt, vừa vào cửa phu nhân đã lập tức đi ra ngoài, nhất định phải ly hôn, thậm chí trong nhà còn không làm ra được chuyện gì tốt, cưới ngươi có lợi ích gì?" Vừa nói vừa tát cho nàng ta một bạt tai.

Tân Di Nương bị tát một bạt tai, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rất lâu sau mới nhận ra mình bị đánh, lập tức oa một tiếng bắt đầu khóc lóc.

Đây là lần đầu tiên Vương Chính Trạch đánh người, ban đầu cũng có phần không quen nhưng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tiền di nương lại nảy sinh laoij cảm giác sảng khoái không thể nói lên lời, giống như cuối cùng đã tìm ra cách phát tiết. Hắn ta lại đi tới gần, đánh thêm một bạt tai nữa.

Ngoài nhà chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở cùng với âm thanh cầu xin tha thứ của Tân Di Nương.

Nhìn Vương Chính Trạch cuối cùng cũng rời đi

Lâm Dao cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nói nhiều lời như vậy thực ra phần nhiều là phô trương thanh thế. Nói đến cùng nàng chẳng qua cũng chỉ là một giới nữ lưu, nhà nương gia không có bối cảnh thân hậu, cũng không có đủ lập trường, đối với đại đa số người mà nói thì Vương Chính Trạch có thể không bỏ người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình cũng đã rất nhân hậu rồi. không phải vậy thì kiếp trước cũng sẽ không bị Vương Chính Trạch nhốt vào trong am Ni Cô, cửa đóng đến chết, người ngoài cũng không thấy có gì không thích đáng.

Lâm Dao nhìn tên mình được viết trên thư ly hôn thêm một lần nữa, đây mới chính xác là thư ly hôn, nàng thổi thổi nét mực trên mặt giấy, lúc này đã chắc chắn thêm một lần nữa thì mới đặt thư vào trong tráp vuông.

"Đi chuẩn bị bút mực cho ta." Từ khi Vương Chính Trạch rời đi, ngay cả Mậu Xuân cũng không dám nói lời nào. Nàng ta sợ khuấy động đến Lâm Dao. Đương nhiên nàng ta không hề biết Lâm Dao đã gặp mộng và được biết trước tiền kiếp của mình nên nàng ta vẫn nghĩ Lâm Dao thân là một phụ nữ, dù nói Vương Chính Trạch bạc tình bạc nghĩa nhưng mà mất đi trượng phu chẳng phải giống như lục bình trong nước mà không có gốc vậy.

Mậu Xuân đáp một tiếp sau đó nhanh chóng đi lấy bút mực tới, bày xong trang giấy thì bắt đầu mài mực.

Cho người đốt sáng đèn lồng dưới mái hiên, lập tức một mảng ánh sáng chiếu rọi bốn phía. Lâm Dao nâng tay cầm bút, trầm ngâm một hồi rồi bắt đầu viết.

Chờ đến khi viết xong nàng lập tức nói với Mậu Xuân: "Tìm người đi dán bố cáo này đi."

Mậu Xuân nhìn đến chữ trên mặt giấy thì sửng sốt nói :"Cái này…"

"Đi đi, lòng ta, ta hiểu rõ." Lâm Dao quyết định làm chuyện này đẹp viên mãn một chút, để cho mọi người đều có bậc thềm để đi xuống, suy cho cùng hai người có địa vị khác biệt, thật muốn ép Vương Chính Trạch nóng nảy hoặc là khiến hắn ta phải hối hận, thì dù sao người thua thiệt vẫn luôn là nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, rất nhiều người xem náo nhiệt tụ tập bên cạnh bố cáo. Có một nông phu đầu đội nón đứng im như tượng, nhìn tờ bố cáo cả nửa ngày, bên cạnh có người hỏi: "Huynh đệ, cái này viết gì vậy?"

Nông phu trầm ngâm một lúc lâu sau mới đáp lại: "Ta đây không biết chữ."

"Ta nói này vậy ngươi đứng chắn phía trước cả buổi làm gì, đi ra bên cạnh đi để cho cháu trai của ta tới đọc, hắn biết chữ!"

Nông phu kia xám xịt tránh qua một bên, có một nam tử bộ dạng trông như là thư sinh bị người ta đẩy lên phía trước, hắn ta kiêu ngạo, cô gắng ưỡn ưỡn ngực, thì thầm: "Thư tự xin Hạ Đường, ghi nhớ đức hạnh hai năm thiếp thân gả vào Vương gia, phu quân phẩm tính cao thượng như lan, tài đức vẹn toàn, sau hôn phu thê cầm sắt cùng minh, tôn trọng nhau như khách…, trời giáng bất hạnh…, thiếp thân dung mạo dần dần xấu xí, tự biết xấu hổ, không mặt mũi nào đối diện với phu quân, lại nói bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, thiếp thân không sinh được con, không thể để Vương gia khai chi tán diệp, không người nối dõi đứt đoạn hương khói. Là vì tội phụ, phu quân nhiều lần an ủi khuyên can nhưng thiếp thân lại ngày ngày khó có thể đi vào giấc ngủ…, thận trọng viết ra thư Hạ Đường này, sau này không còn liên quan gì đến nhau, nguyện phu quân tiền đồ như gấm, từng bước thăng quan tiến chức…"