Chương 10: Bố Cáo Bỏ Chồng (Phần III)

Đọc xong đến đây có không ít phụ nữ không nhịn được mà rơi lệ, có người nói: "Vị phu nhân này gả cho một người phu quân tốt nhưng số phận lại không được tốt lắm, tại sao cơ thể lại không thể sinh con chứ?"

Người thư kinh kia nói: "Phụ nữ này tuy chỉ là một phu nhân ở nông thôn nhưng quả là một người thâm minh đại nghĩa."

Duy chỉ có người nông phu kia, xì một tiếng khinh miệt sau đó nói: "Còn không phải là thăng quan, ruồng bỏ nương tử không muốn sinh con, chẳng phải là muốn hưu thê sao? Vị phu nhân đó bị bức phải viết ra đường thư này cũng để tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ."

Trong chốc lát bên dưới bố cáo vô cùng náo nhiệt, ngay cả triều đình dán công văn cũng không xảy ra cảnh tượng như vậy. Phía xa xa có một nam tử dẫn theo hai tên tùy tùng đi ngang qua, hắn đi tới gần bên cạnh bố cáo, không nhịn được tò mò đưa mắt lên nhìn.

"Lão gia, ngài có muốn tiểu nhân đi xem bố cáo viết cái gì không ạ?"

"Trẫm…, ta tự mình đi xem qua một chút." Nam tử nói.

Hai tên tùy tùng kia như lâm vào đại dịch nhưng cũng không dám không theo, liếc mắt nhìn về phía sau lưng một cái, mười mấy tên tùy tùng ăn mặc trang phục bình thường nhận được mệnh lệnh lập tức đi về phía đám đông đang xúm lại phía bên này, chỉ trong chớp mắt đã ung dung thản nhiên để cho những người dân đang xem náo nhiệt này tản ra, dọn ra một chỗ đi vào.

Nam tử mặc một bộ trường bào cổ tròn tầm thường màu xanh đen gợn sóng đan xen, trên lưng thắt dải lụa tơ tằm, phía trước lủng lẳng một khối phỉ thúy bình anh một màu xanh biếc, trong lúc đi lại lộ ra một sự uy phong đến không thể nói nên lời.

Sau khi đọc xong, nam tử không nhịn được mà nói : "Chữ đẹp, vị phu nhân này viết phỏng theo nét chữ nhỏ như trâm hoa của Vệ phu nhân, trông kỹ thuật khá tốt rồi chỉ là phía sau luyện tập thuần túy sơ sài nên lộ ra phần chưa tới, chưa thể đại thành." Sau đó nam tử quay sang hỏi người hầu bên cạnh: "Đây là phu nhân nhà ai vậy?"

Người nọ cung kính đáp: "Là phu nhân trong phủ của Vương Chính Trạch đại nhân ạ."

"Là hắn ta?" Nam tử vừa đi ra ngoài vừa nói với tùy tùng: "Thật ra phụ nữ này có phần nhanh trí."

"Lão gia, sao ngài lại nói như vậy?"

Ra khỏi chợ, xe ngựa được buộc ở bên ngoài, nam tử lên xe ngựa, tùy tùng kia cũng đi theo vào, cung kính ngồi ở đầu dưới, rót nước trà cho hắn, hai tay dâng tới. Nam tử nhấp một ngụm trà, sau đó buông chén trà ra, ngửa người ra sau, dựa vào mặt trên gối tựa bằng lụa tơ tằm bên trong xe ngựa, nói: "Vương Chính Trạch kia đương còn trẻ, quyền cao chức trọng lại có tướng mạo đẹp khôi ngô hiếm có, đọc thư Hạ Đường này thì thấy phu nhân hắn có dung mạo xấu xí, không thể sinh con, vốn dĩ khi nghèo hèn không có lựa chọn khác nên có thể miễn cưỡng cùng nhau sống qua ngày tháng khó khăn, một khi đã phát đạt như này, làm sao còn có thể tùy ý nàng cho được?"

Tùy tùng nói: "Chẳng qua sống ở trong hậu viện nhưng cảm thấy thực sự không vui, ở đó nạp mấy người thiếp thị mỹ mạo là được."

"Ngươi cũng đã từng thấy toan tính chốn hậu cung rồi, những chuyện dơ bẩn đó trẫm còn phải nói sao?"

"Bệ hạ nói phải." Người này chính là đương kim hoàng đế, một năm trước hoàng hậu hoài long thai nhưng lại khó sinh mà một thi hai mạng. Chuyện con nối dõi của hoàng đế vô cùng gian nan, dưới gối chỉ có một công chúa, vỗ dĩ đầy cõi lòng ao ước lại đúng là bị đả kích, nản lòng thoái chí không được nên chờ xong xuôi tang sự sẽ thường xuyên đi ra ngoài giải sầu. Nơi bệ hạ thích đi nhất là biệt viện trên núi Tụ Phật.

Nơi đó là một thác nước tự nhiên, cảnh sắc cực kỳ tú lệ, là nơi mà Hiếu Trinh thái hậu, thân mẫu của hoàng đế, thích nhất khi còn sống.

"So với việc ở trong hậu trạch, vô thanh vô tức bị so sánh đến chết với những nữ nhân có xuất thân tốt hơn nàng, những thiếp thị xinh đẹp trẻ tuổi hơn nàng thì không bằng đánh đánh liều một phen, tự xin Hạ Đường, vừa bảo toàn thể diện cho Vương Chính Trạch lại vừa có thể mang danh hiền phụ tốt, về sau sẽ không có ánh mắt của những kẻ muốn khinh nhục nàng. Suy nghĩ một chút thì tiền phu Vương Chính Trạch của nàng cũng không dám xuống tay."

"Bệ hạ cơ trí, ngài vừa nói như vậy, nô tỳ lập tức thông suốt."

"Lý hiện, ngươi đây đúng thật là ngựa phóng thí…"

Lý Hiện cười hì hì, nói: "Nô tài là thật tâm nghĩ như vậy ạ."

"Được rồi, đi thôi, trẫm nghỉ ngơi một lát." Hoàng đế vừa nói vừa nhắm mắt lại, ngay sau đó lại nói một câu: "Đáng tiếc thật, quyết đoán như vậy, quá quả quyết, nếu như nữ nhân này là một nam tử thì hắn muốn để nàng ta bên người mà trọng dụng một chút."

Đến buổi tối, cuối cùng xe ngựa đã tới núi Tụ Phật. Hoàng đế không thích làm cho mọi người đều biết, hắn thích yên tĩnh một mình. Hôm nay hắn cải trang ra ngoài vi hành cũng là để đến đây, biệt viện này là của biểu ca hắn, danh xưng thế tử Ninh Quốc Công.

Lúc này sắc trời đã tối đen, hoàng đế xuống xe ngựa, nhìn thấy đèn lồng đỏ treo treo phía trước biệt viện, trong màn màn đêm yên tĩnh lộ ra vẻ phá lệ nhu hòa, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cười của phụ nữ.

Cung nữ Thượng Chân được bố trí đến biệt viện trước đó đi đến nghênh đón hoàng đế, thấy hoàng đế nhìn về hướng bên kia thì tâu: "Bệ hạ, đó gia quyến trong quý phủ của Vương thượng thư."

"Vương Chính Trạch?"

"Là vị kia của Vương thượng thư ạ." Thượng Chân quy củ đáp.

Lý Hiện ở một bên lên tiếng: "Bệ hạ, chẳng lẽ chính là vị phu nhân này? Thật đúng là không đúng dịp."