Chương 47: Triệu Hằng (Phần II)

Hôm nay Triệu Hằng mặc một áo lụa suông màu vàng nhạt viền chỉ bạc, đứng trước cửa đình, thác nước sau lưng hắn như đang trào dâng, gió núi thổi tà áo hắn bay bay, còn hắn thì ung dung giống như là chủ nhân nơi này.

Tào Thị đi theo phía sau lưng Lâm Dao nói thầm: “Phu nhân, cách đi đứng của vị Tam gia này thật sự rất khí thế, không giống như là tiểu công tử của phủ Ninh quốc công mà càng giống như Quốc Công gia một phủ hơn.”

Hai người đi tới phía trước đình, từng người chào hỏi nhau.

Xung quanh đình treo màn lụa trùng với màu xanh của hồ nước, bên trong đặt ghế nằm, một bộ ghế dựa, lúc này trên bàn trà đặt chén trà, nước trà bên trong đang tỏa ra hơi nóng mờ ảo, cộng thêm phong cảnh thác nước phía sau thật sự có cảm giác như tiên cảnh.

Vào đình, Lý Hiện đã gọi người dọn cơm, chờ khi mở nắp nổi đất ra, có một mùi thơm xốc vào trong mũi, Triệu Hằng nói: “Đây là canh làm từ đồ chua sao?”

Lâm Dao nói: “Đúng vậy, không biết tam gia có thích ăn hay không.”

Canh đưa đến đây rất vừa ăn, ngoại trừ canh đồ chua ra thì còn một đĩa dưa trộn dầu mè, đậu hủ phù dung, sườn heo nướng, có thịt có thức ăn, còn có canh, vô cùng hợp lý, có thể nhìn thấy Lâm Dao để tâm thế nào.

Triệu Hằng húp một ngụm canh đồ chua, chua ngọt cay rất ngon, các hương vị trộn lẫn vào nhau, vừa ăn vào đã cảm thấy ngon vô cùng, ăn rồi còn muốn ăn thêm một miếng nữa… Đậu hủ phù dung non mềm, còn sườn heo nướng thì không cần phải nói, nước chấm do Lâm Dao pha chế có một mùi hương đặc biệt, Triệu Hằng vừa mở hộp ra đã ngửi được mùi này, quả thực khiến người ta phải giơ ngón cái lên, vừa cắn một miếng, lớp da bên ngoài sườn heo nướng xốp giòn, nhưng phần thịt lại cực kỳ mềm mại, cắn một cái đã ứa ra nước sốt.

Món ngon vào miệng, cộng thêm cảnh sắc tuyệt đẹp phía sau, Triệu Hằng chỉ cảm thấy chút tích tụ trong lòng đã tan biến mất.

Lượng thức ăn Lâm Dao đưa tới đã được điều chỉnh thích hợp, Triệu Hằng ăn xong chỉ mới no tám phần, Lâm Dao nói: “Tam gia, nếm thử nước trà ta tự chế.”

Sau khi ăn xương sườn sẽ khó tránh dầu mỡ hơi ngán, uống một ngụm nước chanh mật ong do Lâm Dao đưa tới chỉ cảm thấy vị ngấy trong miệng lập tức biến mất, sảng khoái không thôi, sau khi uống xong trong miệng vẫn còn dư lại chút mùi thơm thanh mát của chanh, rất là thú vị.

“Uống rất ngon.”

Một lúc sau hai người đã trở nên im lặng.

Điều này đã làm cho Lý Hiện lo lắng, hai người kia, một người chỉ lo ăn, một người chỉ yên lặng ngồi uống nước trà, không ai nói gì cả, hắn ta bèn nói: “Lão gia, Lâm phu nhân còn chưa được nhìn thấy thác nước này, cả động Thủy Liêm nữa… Hay là ngài dẫn nàng đi nhìn thử đi?”

Lâm Dao lại đứng dậy nói: “Không cần, ta đến đã làm phiền rồi, phải về thôi.”

“Phu nhân không cần khách sáo như vậy, động Thủy Liêm kia chỉ ở phía trước…

Tào Thị cũng muốn nhìn động Thủy Liêm trong lời đồn một chút, nói: “Phu nhân, chúng ta đi xem đi, còn có hang động trong thác nước sao? Đúng là hiếm thấy, nô tỳ chưa thấy bao giờ đâu!”

Triệu Hằng hiếm khi nói: “Ta dẫn phu nhân đi qua đó.” Nói rồi thì đứng dậy đi trước dẫn đường.

Có một con đường lát đá xanh, đi hết con đường đó là đã có thể đến cạnh thác nước, nhìn vào bên trong, con đường lát đá xanh như ẩn hiện phía trong thác nước, Triệu Hằng nói: “Chính là nơi này.”

Lý Hiện vội vàng bung dù, đoàn người đi vào trong, đi qua thác nước đã nhìn thấy một cái động rất lớn, bởi vì nơi này thường xuyên có người vào ngắm cảnh nên được đặt bàn ghế, ghế nằm, thậm chí còn có một bếp than nhỏ, có điều trong này ẩm ướt, dù vào mùa hè thì cũng có cảm giác lành lạnh, cái bếp lò hơi ẩm cũng là bình thường.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dao được nhìn thấy phong cảnh như vậy, cảm thấy rất thú vị, vươn tay chạm vào màn nước do thác nước tạo thành, giọt nước rơi vào lòng bàn tay nàng ngưa ngứa, trong chốc lát nàng đã nở nụ cười, hành động của nàng ngây thơ hồn nhiên giống như một đứa trẻ.

Triệu Hằng thấy nàng cười, thì cũng cười theo, hắn hơi nghiêng người đứng bên cạnh cản bọt nước văng lên người nàng.

Tào Thị và Lý Hiện đứng ở bên kia, Lý Hiện cố ý kéo nàng ta sang một bên nói chuyện, thật ra là vì không muốn để nàng ta làm phiền đến Triệu Hằng và Lâm Dao… Nhưng mà đột nhiên Tào Thị nói: “Lý tổng quản có nghe thấy tiếng gì không?”

“Có tiếng gì sao? Tiếng nước này không giống bình thường…”

Biến cố xảy ra vào ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm ầm, đất rung núi chuyển… Cho dù không nhìn thấy bên ngoài cũng biết đã có chuyện không hay xảy ra.

Triệu Hằng theo bản năng nắm lấy Lâm Dao cùng đi ra ngoài, Tào Thị và Lý Hiện đang ở một đầu khác, tuy rằng rất lo cho chủ nhân, nhưng biết lúc này có vào cũng không kịp nữa, chỉ đành phải đi ra ngoài từ cửa bên kia.

Trong lúc hoảng loạn, Lâm Dao chỉ có thể nắm chặt tay Triệu Hằng… Đá ở xung quanh đang lăn xuống, hỗn hợp rong rêu màu xanh lục nằm ở khắp nơi, nàng vừa khủng hoảng vừa sợ hãi.

Một khối đá thật lớn lăn xuống, vị trí kia đúng ngay về phía Lâm Dao, vẻ mặt Triệu Hằng thay đổi, dùng sức đẩy nàng ra, nhưng lực đẩy quá lớn, hơn nữa sau khi đá lở đã tạo ra chấn động rất lớn, Lâm Dao chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, rồi ngất xỉu.

Giống như đã qua rất lâu, bên tai vang lên tiếng nước tí tách, Lâm Dao cố gắng mở mắt, có điều xung quanh tối đen không nhìn thấy rõ cái gì, phía sau đột nhiên vang lên môt giọng nói trầm thấp nhưng ẩn chứa kinh ngạc và vui mừng: “Cuối cùng nàng đã tỉnh.”

Là Triệu Hằng?