Mưa thu vừa tạnh được một buổi sáng, giữa trưa đã bắt đầu đổ lại.
Giang ma ma vừa giúp Tề Như Trân đeo tạp dề vừa nói thầm: “Thật là may mắn, cả quãng đường chúng ta đi mưa không ngớt, mới ngừng được hai ngày đã bắt đầu mưa lại, hình như ở bên Tương Châu đã bị lũ quét.”
Tề Như Trân đứng thẳng lưng, dáng người cao gầy mảnh khảnh thẳng tắp giống như cây trúc xinh đẹp, nói: “Đó là cái gì?”
“Chính là một loại lũ mà bùn đá và nước mưa đổ từ trên núi xuống, rất là nguy hiểm, có một năm Tương Dương chúng ta từng xảy ra một lần, toàn bộ thôn dân dưới chân núi đều bị chôn vùi… Thảm không nỡ nhìn, rất đáng thương.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng bếp, Giang ma ma do dự hồi lâu vẫn hỏi: “Quận chúa, ngài kim tôn ngọc quý, cần gì phải học nấu ăn giống nữ tữ đã hòa ly kia?”
“Ma ma nghĩ đi, nàng ta có bản lĩnh gì mà có thể qua lại với vị công tử cách vách kia? Đương nhiên là bởi vì kỹ năng nấu nướng không tệ.”
Giang ma ma chưa nhìn thấy Hoàng Đế, vẫn có vẻ không dám tin như trước, nói: “Vị công tử kia đúng là…”
“Đúng, ta sẽ không nhận sai.” Tề Như Trân có trí nhớ siêu phàm, bây giờ nàng ta còn có thể đọc thuộc lòng một quyển sách từng đọc lúc nhỏ, chứ đừng nói là một người đã từng gặp.
Sau khi về nhà Tề Như Trân dần trở nên bình tĩnh, Hoàng Đế ở tạm trong biệt viện này chắc chắn là vì không muốn làm lộ thân phận của mình, nếu nàng ta tùy tiện nhận người quen sẽ không tốt, cho nên lúc trước vì bị sặc mà không hành lễ, thì cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ qua được một ải.
Nàng ta cảm thấy đây là ông trời đang giúp nàng ta, buồn ngủ gặp được chiếu manh, lúc trước còn nghĩ làm cách nào để biết được chỗ ở của Hoàng Đế, cuối cùng hắn lại ở sát bên.
Cơ hội ngàn năm có một như vậy nàng ta nhất định phải nắm chắc mới được: “Ngươi nói xem mấy ngày trước vào cung, thân phận người ở trong cung thái hậu có ai mà không bằng ta? Cái danh hiệu quận chúa này cũng chẳng đáng giá gì. Muốn ra mặt thì cũng phải gãi đúng chỗ ngứa, nên cúi đầu thì phải cúi đầu.”
Giang ma ma lập tức thấy đau lòng, hốc mắt đỏ ửng lên.
Ngụy Quốc Công là người vô tâm, chỉ lo ăn nhậu chơi bời, lần nào về cũng là vì thiếu bạc, phu nhân quốc công là người dịu dàng hiền lành, bởi vì tính cách quá mềm yếu nên không quản được Quốc Công gia, Thế tử gia lại còn nhỏ càng không thể chống đỡ được, có lẽ vì thế mà từ nhỏ Tề Như Trân đã trở nên thông tuệ, từ khi biết viết chữ đã bắt đầu giúp đỡ phu nhân Quốc công quản lý chuyện trong nhà, bây giờ cả phủ Ngụy Quốc Công cũng chỉ có thể trông cậy vào Tề Như Trân.
“Ma ma, ngươi đang đau lòng chuyện gì?”
“Nô tỳ đau lòng cho quận chúa.”
Tề Như Trân thì không có vấn đề gì, nói: “Có gì đáng đau lòng, trên đời này làm gì có chuyện há miệng chờ sung rụng, nếu có sức khóc sướt mướt thì chẳng bằng nên nghĩ cách để giải quyết chuyện trước mắt.”
“Quận chúa nói phải.” Giang ma ma chỉ cảm thấy trong lòng rất là khâm phục.
Sau mấy canh giờ, Tề Như Trân làm ra vài món ăn, đặt lên trên bàn, sau đó tự tin nói: “Ma ma, ngươi nếm thử món này xem.”
Giang ma ma ăn thử mỗi món một miếng, rồi khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, qua một hồi lâu mới nói: “Hơi quá lửa một chút…”
Tề Như Trân nhíu mày đi đến nếm thử một miếng, kết quả là nhổ ra ngay, đậu hủ phù dung hơi nát, vịt bát bảo lại không khử được mùi tanh… Chỉ có cá hấp là còn ổn, nhưng không được coi là món ngon gì, chỉ có thể nói là có thể nuốt được.
Trong phòng bếp trở nên im lặng đến kỳ lạ, Tề Như Trân hít sâu một hơi, quăng đôi đũa bỏ ra ngoài, suýt nữa đã va phải nha hoàn Tử Trúc đang đi tìm nàng ta.
“Quận chúa, cô nương Mậu Xuân ở bên cạnh tới.”
Thì ra là Mậu Xuân đưa canh đồ chua do Lâm Dao làm đến, Tề Như Trân bận rộn cả buổi trưa vẫn chưa được ăn miếng cơm nào, ban đầu không thấy gì, nhưng chờ đến khi nha hoàn mở nắp hộp đồ ăn ra, mùi thơm xông vào mũi, trong chốc lát nàng ta không nhịn được mà phải nuốt nước miếng.
Trong phòng bếp có cơm mới nấu, vừa hay ăn chung với canh đồ chua rất hợp, Tề Như Trân phồng má ăn hết một chén cơm… Ợ một cái rồi nói với Giang ma ma: “Hay là đổi cách khác đi, chứ học nấu ăn khó quá rồi.”
Giang ma ma lập tức thở phào một hơi, vừa rồi thấy Tề Như Trân cầm dao ngược, suýt nữa đã dọa bà ta sợ chết ngất!
Lâm Dao cầm hộp cơm đi qua cách vách, đây là lần đầu tiên nàng đến biệt viện của Triệu Hằng, rường cột chạm trổ, núi giả bên hành lang trông rất bình thường, nhưng nếu cẩn thận ngắm nhìn thì chỗ nào cũng lộ ra vẻ tinh xảo và có tính toán.
Vả lại, cảnh đẹp nhất ở Phật Sơn chính là thác nước từ chảy từ trên đỉnh núi xuống, thác nước này đã chia thế núi thành vài đoạn, mà đoạn tốt nhất còn nằm trong biệt viện của Triệu Hằng.
Lý Hiện vừa dẫn Lâm Dao đi vừa hăng hái giới thiệu, nói: “Lão gia chúng ta đang ngồi uống trà ở trong đình dưới thác nước, phong cảnh ở chỗ đó là tốt nhất, ngài có muốn qua đó không? Có một cầu vòng như ẩn như hiện trên mặt nước, cao vút tận trời xanh, thật sự rất là đẹp. Dưới thác nước còn có một hang động tự nhiên, đứng ở trong động nhìn ra phía ngoài sẽ có thể nhìn thấy màn nước trong suốt của thác nước, cảnh sắc này rất là hiếm gặp.
Lời nói của hắn ta làm cho Lâm Dao thấy hơi trông chờ: “Lý quản gia đúng là giỏi ăn nói, làm cho ta hận không thể tận mắt nhìn thấy.”
Lý Hiện cười nói: “Sắp đến nơi rồi, đi qua sương phòng phía trước là đến thôi.”
Người đi theo Lâm Dao lần này là Tào Thị, nàng ta ôm đồ ăn nhìn quanh hết cả đoạn đường, nói với Lâm Dao: “Phu nhân, lúc trước nô tỳ từng nghe phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng không có cơ hội được nhìn, cuối cùng lần này đã có thể thấy rồi.”
Đi qua sương phòng, đôi mắt nàng lập tức đã sáng lên, dọc theo con đường lát đá xanh, thác nước màu trắng như ngược chiều với trong núi, giống như là một dải lụa màu trắng tung bay theo gió.
Khắp trên sườn núi là cây phong lá đỏ, quả thật là đẹp không sao tả xiết.