Chương 37: Sắc Thu

Buổi sáng Lâm Dao muốn luyện chữ, buổi chiều phát đồ ăn, nhưng cách một ngày luyện chữ thì nàng sẽ đi dạo sau núi, dẫn theo Mậu Xuân, hoặc là bà vú Tào thị leo chầm chậm lên giữa sườn núi, rồi tìm xem có nấm dại hay gì đó không.

Từ sau lần bị Lâm Dao phát hiện, Hoàng Đế đều sẽ đi theo phía sau nàng, ăn mặc tùy ý, bước chân nhàn nhã, nhưng mà cảnh rừng dày đặc sắc hồng mùa thu, lá phong rực rỡ trong rừng càng làm nổi bật vẻ thanh khiết rạng ngời của hắn.

Hai người chào hỏi nhau, rồi từng người đi riêng ra, dù sao cũng đều nam nữ độc thân, không dám tới gần quá mức.

Ngày thứ hai, Lâm Dao luyện chữ xong, đổi một bộ đồ màu xanh lam có hoa văn hoa mai ở vạt áo ngoài, dẫn Mậu Xuân ra cửa chuẩn bị đi dạo, vừa đến chân núi đã nhìn thấy Hoàng Đế.

Lý Hiện đeo sọt tre đi cùng Hoàng Đế, hai người đi chầm chậm, trông rất là nhàn rỗi thoải mái.

Lâm Dao hơi vái chào về phía Hoàng Đế, Hoàng Đế gật đầu nhẹ xem như đáp lại, rồi sau đó hai người cứ tiếp tục một người đi phía trước, một người theo phía sau, vô cùng yên lặng.

Trong núi mưa nhiều, bầu trời mới nãy vẫn còn trong xanh thế mà chớp mắt đã đầy mây đen, Mậu Xuân muốn lấy dù ra che mưa, nhưng khi sờ túi hành lý mới phát hiện đã bỏ quên.

“Nô tỳ thật là đáng chết, cứ mãi vứt đồ lung tung như vậy.”

Lâm Dao an ủi nói: “Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh, chúng ta đến dưới tàng cây trú mưa đi.”

Lúc đầu vẫn còn có thể chắn được nước mưa, nhưng mưa càng lúc càng lớn, có rất nhiều giọt mưa chảy qua khe hở lá cây rơi xuống dưới, nện tí tách lên người.

Vừa hay lúc này Hoàng Đế và Lý Hiện cũng đã đi tới.

Lý Hiện cầm một cây dù chạy tới nói: “Lâm phu nhân, đây là do lão gia nhà ta bảo ta đưa đến.”

“Cảm ơn.”

Hoàng Đế và Lý Hiện dùng chung một cây dù, đứng ở dưới tàng cây trú mưa, nơi bọn họ đứng vừa lúc đối diện với Lâm Dao, ở giữa là một con đường đá xanh, không tính là xa, cũng vừa vặn kéo được một khoảng cách.

Lúc đầu Mậu Xuân đang nói chuyện với Lâm Dao, khi thấy Hoàng Đế và Lý Hiện đi đến, không biết vì sao mà nàng ta lập tức im lặng, thật ra dù nàng ta không nói nhưng vẫn có thể cảm nhận được, tuy rằng hai nhóm người đứng hai phía khác nhau, nhưng ai cũng thấy không được tự nhiên.

Mưa rơi một lúc, mưa từ từ nhỏ lại, cuối cùng biến thành mưa phùn, Lý Hiện đảo mắt, sau đó nói với Mậu Xuân: “Cô nương Mậu Xuân, vừa nãy trên đường ta nhìn thấy một ít nấm, không biết là có thể ăn được không…, bỏ cũng phí, nếu không cô nương Mậu Xuân đi xem với ta một chút? Nếu ăn được thì hái về, buổi tối sẽ có canh nấm để ăn.”

Đến bây giờ Mậu Xuân vẫn còn nhớ rõ hương vị đáy nồi của canh nấm lần trước, vừa nghe thấy lời này đã liếm mép, nói: “Phu nhân…”

Lâm Dao nói: “Chúng ta cùng đi xem thử.”

“Không cần đâu, chỉ ở ngay phía trước thôi, vả lại trời vừa đổ mưa, đường đi lầy lội, rất dễ bị ngã, để ta đi cùng cô nương Mậu Xuân là được.”

Chờ Mậu Xuân đi với Lý Hiện rồi, chỉ còn lại hai người Lâm Dao và Hoàng Đế…, Lâm Dao cảm thấy thời gian trôi qua lâu rồi mà vẫn chưa thấy Mậu Xuân và Lý Hiện trở về.

Hoàng Đế cũng không nói, nhưng mà Lâm Dao biết thỉnh thoảng hắn sẽ liếc nhìn nàng một cái… ánh mắt kia sáng quắc, điều này làm nàng thấy hơi mất tự nhiên, tay nàng lo lắng siết chặt lại, ngay sau đó lại thả ra, Lâm Dao chủ động nói trước: “Đồ ăn ngày hôm qua có hợp khẩu vị ngài không?”

“Hương vị nước lẩu rất ngon, xiên nướng cay xè rất ngon miệng, thịt rất giòn và mềm.” Hoàng Đế không hề do dự mà khen: “Lần trước Lâm phu nhân nói muốn ăn bạch tuộc, trước kia ngự… Không phải, trước kia đầu biếp trong nhà làm luôn không vừa ý, ai ngờ ngày hôm qua vừa ăn được món phu nhân làm, sau đó mới phát hiện ra đây là món ăn mỹ vị trân quý.”

“Trước kia ta có nói muốn ăn sao?”

Lâm Dao đột nhiên ngắt lời, nhớ tới lần trước ăn lẩu với Hoàng Đế, còn có Vân Phó, trong lúc nói chuyện phiếm Lâm Dao đã từng nói qua, món ngon mà nàng có ấn tượng sâu nhất chính là bạch tuộc, khi còn nhỏ ở nhà ông ngoại được ăn món mới lạ một lần, tiếc là không ở bờ biển nên rất hiếm khi được ăn.

Vậy đây là hắn…

Đột nhiên trong lòng Lâm Dao sinh ra một cảm giác khó tả, khuôn mặt nàng lập tức ửng đỏ, mưa vẫn còn rơi, tí tách tí tách.