Vân Phó đi rồi, Hoàng Đế làm đúng theo lời hắn đã nói, từ đầu đến cuối không đi qua nhà bên cạnh, nhưng mà ngày nào Lâm Dao cũng không ngừng đưa thức ăn qua, lúc trước Lâm Dao làm cái gì thì Hoàng Đế sẽ ăn cái đó, rồi sau đó thì trực tiếp kêu Lý Hiện đưa nguyên liệu làm thức ăn qua, điều này làm cho Lâm Dao càng có đường để phát huy nhiều hơn.
Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn Lý Hiện đưa quá đa dạng, không nói đến những món trân quý, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn Lâm Dao chỉ mới được nhìn thấy lần đầu tiên.
Hôm nay, Lý Hiện đưa bạch tuộc đến, được để trong khối băng, nếu mùa này có băng đề dùng thì đây chắc chắn là những gia đình giàu có hiếm thấy, khối băng đều được giữ lại từ mùa đông năm trước, giá cả một khối băng còn có thể mua được một cây vải bố.
“Phu nhân, người có làm được không?” Lý Hiện đứng ở bên cạnh hỏi: “Không biết vì sao lão gia nhà chúng tôi lại đột nhiên thèm ăn bạch tuộc, thứ này không dễ gì bắt được, thật ra nô tài đã tốn không ít công sức đó.”
Làm Đại Tổng Quản bên cạnh Hoàng Đế, không có chuyện gì khiến cho Lý Hiện cảm thấy khó khăn cả, nhưng mà bởi vì ở bên ngoài, không thể kinh động người trong cung, còn phải làm bí mật nên có hơi tốn công, có điều Hoàng Đế muốn ăn đương nhiên hắn ta phải nghĩ cách làm được.
“Lúc vớt lên vẫn còn sống, có điều vừa rời khỏi nước một lúc là sẽ bị chết, đành phải dùng băng để bảo quản.”
Lâm Dao nói: “Nương ta là cô nương lớn lên bên bờ biển, khi còn nhỏ ta đã đi theo nương ta về nhà ngoại ở một thời gian, đã được ăn rất nhiều hải sản mới vừa bắt lên, loại hải sản mà ta thích nhất chính là bạch tuộc đó.”
Lý Hiện thật sự sợ Lâm Dao không biết làm, thứ này đúng là có hơi trân quý, làm hắn ta tốn không ít sức người, sợ sẽ bị biến chất trên đường đi nên đã chạy chết mất vài con ngựa: “Vậy làm phiền rồi.”
Chờ Lý Hiện đi rồi, Mậu Xuân xách bạch tuộc đi vào phòng bếp, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nói: “Phu nhân, đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy bạch tuộc, thứ này phải làm sạch thế nào đây?”
Lâm Dao mặc tạp dề vào, nói: “Cứ rửa giống như những thứ khác, có điều bên ngoài nó có một lớp dịch nhầy, cần phải rửa đi rửa lại nhiều lần.”
“Dạ, nô tỳ đã biết rồi.”
Mậu Xuân gọi bà tử trong phòng bếp, hai người cùng kéo bạch tuộc tới cạnh lu nước, dùng gáo múc nước rửa đi rửa lại, qua một hồi lâu mới nói: “Phu nhân, người xem như vậy đã được chưa?”
Lâm Dao đang đứng cắt đồ ăn, thời tiết dần dần chuyển lạnh, lúc này ăn lẩu là thích hợp nhất, nàng chuẩn bị làm một nổi lẩu hải sản, bên trong bỏ cải trắng và miến.
“Rửa sạch rồi thì gỡ cái chấm đen ở trong, đó là…, sau khi cắt xong thì trụng qua nước nóng”
Dù là Mậu Xuân hay là bà tử phòng bếp thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại hải sản này, ai cũng cảm thấy rất mới lạ, vì thế vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn xem, rồi tiện tay giúp đỡ Lâm Dao một chút.
Xào dầu hành trong nồi, sau khi mùi hương bốc lên thì bỏ bạch tuộc đã trụng qua nước nóng, xào qua xào lại một lúc, bỏ vào thêm mấy muỗng rượu hoa điêu khử tanh, rồi đổ nước nóng, muối, cải trắng mới vừa cắt khúc vào trong, trụng thêm miến, rồi còn bỏ thêm vài con tôm sông tươi sống.
Chỉ qua một lúc là đã tỏa ra mùi thơm, mọi người đều thấy hơi nóng lòng, Lâm Dao mở nắp ra bỏ rau cần tây vào, ngay sau đó cho người tắt lửa, múc ra một cái chén nhỏ, nếm một ngụm canh, nói: “Là hương vị này, vô cùng tươi ngon, các ngươi cũng nếm thử đi.” Nàng nói rồi đưa canh qua.
“Phu nhân, món này ăn ngon đến rớt đầu lưỡi rồi.”
Lâm Dao nói: “Hiếm khi gặp được bạch tuộc tươi ngon như vậy, đương nhiên là ăn ngon rồi.” Sau đó chỉ vào một nửa bạch tuộc còn dư lại, nói: “Cái này làm thành xiên nướng cũng là mỹ vị nhân gian.”
Người trong phòng bếp rất nhiều, vài người ba chân bốn cẳng chẻ cây xiên, bởi vì Lâm Dao thường hay làm thịt nướng ăn, cho nên trong phòng bếp luôn có những thứ này, rất nhanh đã được chuẩn bị tốt.
Lâm Dao lấy nước sốt gia vị ra, rồi dặn dò nữ đầu bếp quét lên trong luc nướng, lần nào cũng có thể nghe được tiếng xèo xèo của dầu ăn bị đốt, sau đó tỏa ra một mùi hương không thể ngăn được.
“Thơm quá!”
Đây là lần đầu tiên Hoàng Đế nếm lẩu nồi đất: “Bạch tuộc này rất ngon, còn có thể khử đi mùi tanh còn sót lại, rau cải trắng ngọt thanh, đây là tôm sông sao? Lúc đầu đã ngon rồi, bây giờ lại càng ngon hơn nữa.”
Lý Hiện đã hoàn toàn bội phục Lâm Dao, vừa rồi hắn ta đã thử đồ ăn trước, lúc ấy chỉ cảm thấy ngon…, bây giờ trong miệng vẫn còn hương vị kia, dư vị vẫn luôn đọng lại không tiêu tan.
Phần ăn không nhiều lắm, vừa đủ để một mình Hoàng Đế ăn, chờ ăn xong, trên trán Hoàng Đế ứa ra mấy giọt mồ hôi nho nhỏ, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần rất thoải mái, sau đó lại ăn xiên nướng vừa đưa lên, lúc trước khi vừa đưa tới vẫn còn nóng, bây giờ ăn rất vừa miệng, lẩu nồi đất nghiêng về mềm, chủ yếu ăn hương vị tươi mới, nhưng mà xiên nướng này lại thiên về cay nồng, bạch tuộc giòn kết hợp với vị nước chấm do Lâm Dao tự pha chế, quả thật là sự phối hợp hoàn hảo.
Lý Hiện nói: “Lão gia, Lâm phu nhân nói, khi ăn xiên nướng thì uống cùng rượu hoa quả ủ là phù hợp nhất.” Nói rồi hắn ta gọi người cầm một ly rượu mận tới.
Rượu hoa quả thiên ngọt, độ cồn thấp, vừa vặn giải vị cay, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Bữa ăn này, không chỉ là Hoàng Đế, mà Lâm Dao được để lại hơn một nửa nguyên liệu nấu ăn cũng ăn rất là thỏa mãn, hiển nhiên là ai nấy đều vui.