Lâm Dao thấy hắn nói thẳng ra ý đồ của mình, rất kinh ngạc, người nhà ninh phủ Quốc công là người thế nào? Là thế gia lớn nhất kinh thành, có cao sơn mỹ vị nào chưa từng ăn đâu? Mà lại thèm thuồng món thịt dê của nàng? Còn trèo tường nữa? Nàng nhớ Lục Gia trước đây đã đến đây thêm cả Ngũ Gia nữa, hai huynh đệ này thật sự coi đồ ăn ngon như mạng sống, không đúng chút nào.
"Ngũ Gia, mời ngài ngồi." Sau đó nói với Mậu Xuân: "Đem thêm bát đến đấy, là bộ bát Thanh Hoa Từ mới mua trước đây."
Một lát sau, Mậu Xuân bưng mâm đến, trong chiếc bát Thanh Hoa Từ xinh đẹp đựng thịt dê nóng hỏi, còn thêm một đĩa đường tỏ, một ly trà tráng miệng, dù sao Lâm Dao cũng là một người phụ nữ đã có chồng, tiếp đãi ở trong phòng riêng thì không tốt, dù sao muốn tránh hiềm nghi, bày ra bàn đá trong sân.
Lối ăn uống của Vân Ngũ Gia rất thanh nhã, chậm rãi ăn từng miếng, sau đó ánh mắt sáng lên khen: "Đây là do phu nhân làm sao? Đây chắc hẳn là thịt dê non được ba tháng, thịt tươi non, không có mùi hôi, nấu cùng với rau củ, sau mấy giờ hầm kỹ, thịt dê hòa với hương vị rau củ ăn vô cùng thoái mái."
Trong lòng Lâm Dao rất kinh ngạc, trước còn hơi xa cách, dù sao cũng là người lạ tự ý vào nhà mình, kết quả nghe lời này lại bội phục hoàn toàn.
"Phu nhân, có phải người cho thêm rượu Hoa Điều không?"
Lâm Dao ngạc nhiên gật đầu, trước nàng nấu ăn, đám người Mậu Xuân chỉ biết nói rất ngon, nhưng không ai giống như Vân Ngũ Gia có thể nói ra những lời này, thật ra đây mới là lời nhận xét nàng mong muốn.
"Hay quá, hương vị của rượu Hoa Điêu nhẹ nhàng, thịt dê non mềm mạo, rất hợp nhau, nếu đổi thành những thứ rượu khác, vị của thịt sẽ bị rượu áp đi."
Vân Ngũ Gia nói rõ ràng mạch lạc, đám người Mậu Xuân hoảng sợ sững sờ, con trai lớn của Hạ Thuận Mạch Miêu nói "Cha, con vừa nói một cậu được thêm một bát, lão gia này nói như vậy có thể thêm mấy bát?"
Đôi mặt của Mạch Miêu tràn đầy ngưỡng mộ, thật lòng cậu bé nghĩ như vậy, kết quả vừa nói ra đột nhiên khiến mọi người không nhịn được bật cười.
Hạ Thuận nói: "Đừng nói bậy bạ, mau nhận sai với lão gia đi."
Vân Ngũ Gia lại tốt bụng nói: "Không có gì đâu, đứa trẻ nói thật ta đứng là đến ăn chực mà"
Câu nói rất thoải mái, đồng thời khiến mọi người đều có thiện cảm với hắn.
Xuất thân của người này không thấp, cử chỉ lại vô cùng nho nhã, thường ngày họ không thể thấy được một lão gia thế này, thời điểm này người nọ lại bình dị gần gũi, hành động đó lập tức đã lấy được lòng mọi người.
Khách đến nhà tất nhiên không thể tiếp tục ở ngoài sân, sau khi Tào Thị đứa con trai và cháu trai vào trong, trong sân chỉ còn lại Mậu Xuân, hai vợ chồng, Trương Sơn,Vân Ngũ Gia và Lâm Dao.
Vân Ngũ Gia buông đũa, chưa thỏa mãn trở về nói: "Đa tạ phu nhân đã khoản đãi, chi là rượu Hoa Điêu ấy e rằng không nấu ở Thiệu Hưng?"
Lâm Dao lần này hoàn toàn không khâm phục nữa, lại có loại cảm giác gặp được tri kỷ nói: "Vâng, ta cũng biết rượu Hoa Điều ở Thiệu Hưng tốt chỉ là rượu vốn là so người đánh xa cung cấp, rất khó mua được, cho dù có bán giá cũng vô cùng đắt đỏ, làm nguyên liệu thật sự không thể làm được."
"Chuyện này có gì khó, hôm nay được phu nhân khoản đãi, ta sẽ đưa phu nhân một vò rượu Hoa Điêu của Hưng Thiệu"
Lâm Dao nói: "Thần xin nhận ý tốt của Ngũ Gia, chỉ là rượu Hoa Điêu cũng không quá cần thiết, một bát thịt dê mà thôi, cần gì phải tặng quà cảm ơn, có câu rượu gặp tri kỷ ngàn ly thiếu, rất ít người có thể cùng thần thảo luận về món ăn."
Mấy ngày nay Lâm Dao vì mở thêm thực đơn của quán ăn, trong thực đơn bỏ rất nhiều tâm sức, chỉ là bất luận nàng làm cái gì, người ngoài cũng sẽ nói ngon, khiến nàng rất nhức đầu.
Mà hôm nay gặp được vị Vân Ngũ Gia này, mặc dù chỉ qua mấy câu nói nhưng là đều nói trúng đặc điểm món ăn, khiến nàng cảm thấy nói chuyện rất hợp.
Hai người nhanh chóng liền cùng nhau nói chuyện, kiến thức của Vân Ngũ Gia rất rộng, nhắc những nơi có món ngon rất rõ ràng mạch lạc, mặc dù Lâm Dao có thiên phú nấu nướng, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ đã có chồng, kiến thức hạn hẹp, cũng rất thích nghe những điều Vân Ngũ Gia nói.
Đợi lúc Vân Ngũ Gia trở về, không chỉ đã ăn no cớm, còn lấy được năm sáu loại tương mà Lâm Dao đã làm từ trước, Lâm Dao nhớ ra trước đấy Lục gia đến có nói: "Người mấy ngày trước vừa đến nói cũng là người của ninh phủ Quốc công….ta liền đoán chắc là Lục gia?"
Vân Ngũ Gia đột nhiên bị sặc, ho kịch liệt đứng lên.
Sau khi Vân Ngũ Gia đi, Mậu Xuân không nhịn được nói với Lâm Dao: "Ai ya, ninh phủ Quốc công xảy ra chuyện gì vậy? Lục Gia anh tuấn, sáng lạng lại hiếm gặp, Ngũ Gia cũng không kém cạnh, xinh đẹp giống như trích tiên hạ phạm vậy." Lại nói: "Quả nhiên là trên đời này có người đẹp sẽ có người đẹp hơn, trước kia còn thấy lão gia rất điển trai, so với hai người con phát hiện phải vậy."
Mậu Xuân nói xong cũng liếc Lâm Dao, lại thấy nàng không quan tâm lắm, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phu nhân không tức giận là được rồi, thật ra nàng ta cũng rung động một chút.
Lâm Dao nói: "Thật sự muốn gặp phu nhân Ninh quốc công, cũng không biết nhan sắc của bà ấy nghiêng nước nghiêng thành thế nào, dung mạo con trai lại xuất chúng như vậy."
Tào Thị bên cạnh nói: "Nơi này là biệt viện của ninh phủ Quốc công, người sẽ có cơ hội thôi."
Sau đó, Vân Ngũ Gia liền thường xuyên đến ăn chùa, hắn ta nói chuyện với Lâm Dao tầm một canh giờ, cơ bản đều là điều liên quan đến cách nấu ăn, hai người đều cảm giác hận sao lại gặp nhau muộn, ngược lại vô cùng tâm đầu ý hợp.