Lâm Phong và Phương Vũ quen biết đã lâu nên khi hai người tán gẫu cũng rất không kiêng nể gì. Lý lão đầu trong miệng Phương Vũ, là thầy của cậu ta ở trường y, cũng là bạn vong niên với người bên ngoài khó ở chung là Lâm Phong. Liều lượng lớn thuốc giảm đau mà mấy ngày nay Lâm Phong sử dụng là do ông ta thông qua quan hệ đặc biệt ở trường y mà lấy được. Lý lão đầu là chuyên gia ung thư kiêm chuyên gia thần kinh não nổi tiếng của thành phố, mà Lâm Phong thân là trại tập trung ung thư ở trong mắt ông ta, quả thực chính là bảo vật vô giá. Cho nên từ ba năm trước, ông ta đã "đặt trước" cho Lâm Phong
"Ngày mốt cậu có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như Mao Thái Tổ, Kim Thái Dương, Địa Trung Hải đầu! Ngâm mình trong rừng Forma. Hàng năm đều có một nhóm nữ sinh trẻ tuổi với ánh mắt sùng kính thưởng thức ngọc thể trần trụi của cậu. Đây chính là phúc phận mấy đời cũng không tu được!”
"Em gái nữ sinh đi học giải phẫu có xinh đẹp không?"
"Chuyện này, bộ dạng các cô ấy khá cá tính...."
"Này! Vậy thì thật sự là quá tiếc nuối! Nói thật, tôi càng hy vọng người bán bánh bao thịt đối diện tới xử lý thi thể của tôi.”
"Bánh bao thịt sao?"
"So với làm thành thịt khô bỏ vào bình trưng bày thì làm thành bánh bao thịt cho người ta ăn càng phù hợp với nguyện vọng của tôi. Vừa nghĩ đến vẻ mặt của những người đó khi biết mình ăn thịt người, cho dù tôi xuống địa ngục cũng sẽ bật cười tỉnh, ha... Khụ khụ!”
Phương Vũ im lặng nhìn Lâm Phong đang cười đến khụ máu. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu được vì sao Lý lão đầu tính cách cổ quái kia lại có thể trở thành bạn vong niên với bệnh nhân Lâm Phong này. Phương thức suy nghĩ làm việc của hai người lại giống nhau như thế, cùng hoài nghi, cùng kiêu ngạo, cho nên có thể nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.......
Dọc theo đường đi, cả người Lâm Phong như ngủ thiếp đi, tứ chi mở ra, rất không đứng đắn tựa lưng vào xe lăn. Phương Vũ thoáng điều chỉnh chỗ tựa lưng của xe lăn để hắn có thể thoải mái hơn một chút. Lúc này Phương Vũ phát hiện hai mắt của bạn tốt nhắm nghiền, dường như không còn hô hấp.
"Này! Lâm Tử, lên tiếng đi! Không phải cứ như vậy mà chết chứ?”
Thấy hắn nửa ngày không động đậy, Phương Vũ nhịn không được đặt tay lên động mạch cổ hắn dò xét. Ai ngờ Lâm Phong đang nhắm mắt làm bộ dáng an nghỉ lại đột nhiên mở mắt ra.
"Chết không được! Tôi nói ngày mốt chết chính là ngày mốt chết! Sau khi tiêm morphin, tôi rất buồn ngủ... Chờ một chút!”
Một khắc trước Lâm Phong vẫn mệt nhọc như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, đột nhiên giống như bị gì đó kích thích mà mạnh mẽ mở to hai mắt, Ánh mắt vốn vô thần như cá chết cũng trở nên sắc bén hữu thần, giọng nói liên tục lớn gấp mấy lần.
“Phương Tử, xoay xe qua chỗ khác!”
"Hả?"
“Nhanh lên xoay qua chỗ khác! Nhanh! Đằng sau…. Đằng sau chúng ta dường như có cái gì đó!”
Phương Vũ đang nghi ngờ lại phát hiện lúc này người đi đường đang đi đều dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thậm chí ngay cả xe ô tô đang chạy ở đối diện cũng có không ít xe dừng lại. Tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ, quay bốn mươi lăm độ.
Bầu trời phía sau bọn họ vốn trong vắt không mây, đột nhiên xuất hiện một khe hở hình xoắn ốc cực lớn. Khe hở có màu xanh trắng, xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, đang không ngừng phóng đại khuếch tán ra bên ngoài.
Phương Vũ xoay xe lăn lại, cậu ta cũng lập tức phát hiện ra kỳ quan thiên văn này, cũng gia nhập hàng ngũ bốn mươi lăm độ.
"Trông giống như nhang muỗi cỡ lớn! Lâm Tử, chẳng lẽ là như trên mạng nói, đây là cánh cửa giữa các vì sao bị mở ra sao? Người ngoài hành tinh đang đến sao? Đúng rồi! Lâm Tử, cậu đưa lưng về phía đó, làm sao có thể nhìn thấy chứ? "
“Ừm! Không phải nhìn thấy, mà là cảm giác được! Vừa rồi, cơ thể đột nhiên giống như bị lửa thiêu đốt, toàn thân đều đang nóng lên. . .”
Vốn khuôn mặt của hắn trắng hếu nhưng bây giờ lại đỏ tươi khác thường. Phương Vũ ngạc nhiên nhận ra, gương mặt của lão bằng hữu vốn vì có khối u chèn ép lên thần kinh mà vẹn vẹo, không ngờ bây giờ đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Cậu ta đưa tay sờ trán hắn một chút, nóng đến dọa người, sắp đến bốn mươi độ rồi.
“ Lâm Tử! Cậu bị sốt rồi! Tôi lập tức đưa cậu vào bệnh viện!”
"Không cần thiết! Vốn đã không được cứu rồi, nếu được bác sĩ giày vò thêm thì rất thảm khốc, tôi không muốn đến bệnh viện! Hơn nữa bây giờ tôi cảm thấy rất tốt! Câu đưa tôi về nhà đi! Tôi muốn quay lại tìm kiếm thông tin!”
“Cậu đừng hồ đồ!”
"Tôi không làm bậy! Tôi nói là rất nghiêm túc!”
Trên xe lăn, Lâm Phong vốn giống như con rắn bị quất xương đã ngồi thẳng duỗi người, thậm chí hai tay chống đỡ tay vịn muốn đứng lên. Động tác này làm Phương Vũ sợ tới mức vội vàng dừng xe lăn lại, phòng ngừa hắn ngã ra ngoài.
Tại thời điểm này, hắn quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tôi không lừa cậu! Cảm giác của tôi bây giờ, rất tốt, rất rất tốt!"
Mí mắt của hắn tuy rằng nửa đóng nửa mở, nhưng từ đó lộ ra một tia sắc bén. Đôi mắt bá đạo kia có thể nhìn thấu hết thảy, xé nát tất cả dối trá thành từng mảnh vụn. Trong hoảng hốt, dường như Phương Vũ lại nhìn thấy người bạn cũ lúc sức khỏe còn tốt.
"Bây giờ tôi không muốn đến bệnh viện! Bây giờ! Đưa tôi về nhà! Ngay lập tức!”