Chương 51: Chủ nhân của nơi này đều không có kết quả tốt

Cánh cửa chính là cửa trượt bằng thép nguyên chất, nặng vô cùng, không thể đẩy ra bằng sức người mà chỉ có thể dùng ròng rọc điện khống chế. Đây cũng là thứ mà người xem phong thủy kia đề nghị xây dựng. Đáng tiếc, vị Tào Đắc Hoan kia lại vẽ rắn thêm chân làm một chuyện ngu xuẩn: Mở một cánh cửa nhỏ ở trên cửa trượt nặng nề này.

Kết quả Lâm Phong năm đó chính là đi vào từ cánh cửa nhỏ này.

Cửa lớn nhỏ đều khóa chặt, năm đó không làm khó được hắn, hiện tại lại càng ngăn không được. Lâm Phong đặt một tay ở vị trí khóa cửa của cửa nhỏ "Vẽ vời thêm chuyện" kia...

"Cấu trúc, phân tích! Mở nó ra! "

Rầm một tiếng, khóa mở ra.

Khống chế bằng ý niệm phối hợp với năng lực phân tích trời sinh, chỉ cần là khóa có liên quan đến máy móc thì ở trước mặt Lâm Phong cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

"Đỉnh!"

Cho dù Liễu Tuyết đã biết Lâm Phong là một người có siêu năng lực thì vẫn bị cảnh này làm kinh hãi mà phải bất giác khen ngợi một tiếng. Mà hai người Bạch Cúc và Lăng Vi lại nhìn bóng lưng hắn, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

"Được rồi! Giờ chúng ta có thể đi vào rồi!"

Đẩy cửa nhỏ ra, Lâm Phong lại đi vào tòa biệt thự này như bảy năm trước.

Trong mắt người khác, tòa biệt thự này là hung trạch, nhưng ở trong mắt hắn đây lại là phúc địa! Rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Phong đều bắt đầu ở chỗ này.

Cho đến nay, điện trong thành phố vẫn bình thường. Sau khi bật đèn điện tầng dưới cùng, Lâm Phong nhìn bốn phía, hết thảy vẫn giống năm đó.

Tòa biệt thự này có ba tầng. Tầng trệt là một phòng khách khổng lồ, ghế sofa vải, đồ nội thất được làm bằng gỗ lim, TV plasma khổng lồ, tất cả vẫn như cũ. Sự thay đổi duy nhất chính là trên tất cả đồ nội thất cỡ lớn đều phủ một lớp vải trắng chống bụi. Sau khi kéo ra lớp vải trắng này ra, tất cả đều còn có thể sử dụng mà không cần phải dọn dẹp lại.

Tuy rằng kiểu dáng của đồ nội thất và đồ điện tử ở đây đều là của bảy năm trước, nhưng sự quý phái của bảy năm trước lưu lại vẫn làm năm cô gái ở đây phải khẽ hít sâu một hơi.

Bạch Cúc hỏi: "Đây là nhà của ai vậy?"

"Nơi này từng là biệt thự nổi tiếng nhất thành phố. Các đời chủ nhân của toà biệt thự này đều là đại nhân vật. Vương Kim Hỏa làm châu báu, một cục trưởng cục thuế nào đấy. Hơn nữa còn có một ngôi sao tạo ra scandal với những hình ảnh ướt át. Cuối cùng nghe nói là một vị thương nhân bất động sản đã bán lại căn nhà này."

Bạch Cúc Kỳ nói: "Sao anh lại rõ ràng như vậy?"

"Người dân địa phương đều biết toà biệt thự này, bởi vì chủ nhân của tòa biệt thự này không ai không phải là quan lớn hiển hách. Chỉ là tất cả họ đều không có kết quả tốt."

Lâm Phong kể lại mọi chuyện một cách đơn giản khiến mọi người phải sợ hãi thán phục.

Tầng 2 của biệt thự là phòng ngủ chính, 3 phòng khách. Tầng 3 là phòng tập thể dục và chức các các vật dụng linh tinh. Nhưng phòng này là phòng làm Lâm Phong hài lòng nhất. Mà ở dưới góc cầu thang của tầng trệt còn có một tầng hầm khác. Đây là nơi mà thương nhân bất động sản Tào Đắc Hoan đã dùng để cất giấu két sắt có chứa bí mật trân quý của ông ta.

"Nơi cất giấu két sắt này thật sự rất tốt! Ngay cả mình năm đó cũng không nhận ra, nhưng mà..."

Dù bí mật được che giấu rất tốt thì có ích gì? Khi chủ nhân bị chế trụ, thậm chí không cần đi ép hỏi thì chính người đó sẽ tự khai ra. Lâm Phong cảm thấy nói nhiều tất nói hớ. Buổi tối đêm đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời hắn. Bí mật này có hai người được hưởng là đã quá nhiều rồi. Hắn cảm thấy mình giả vờ là người mới đến thì tốt hơn.

Dưới sự giả ngu của hắn, rất nhanh chuyện khám phá biệt thự đã được năm người phụ nữ vì tò mò mà đã hoàn thành. Mà Lâm Phong thì mở TV lớn trong phòng khách. Hắn muốn xem có thể có tin tức hữu ích nào trên TV hay không. Mặc dù tv này là một thứ đã lỗi thời vào bảy năm trước đây, nhưng vì nó chưa hỏng nên vẫn có thể sử dụng.

Bởi vì thảm họa vừa mới bùng nổ nên hầu hết các đài truyền hình và đài phát thanh vẫn có thể hoạt động bình thường, vì vậy nó cũng có thể thu được tín hiệu truyền hình.