Chương 43: Nụ hôn nóng bỏng

Lâm Phong nắm lấy tay của Liễu Mi, chỉ về hướng mục tiêu, sau đó chậm rãi đi trên hành lang. Trực giác của phụ nữ của Liễu Mai phát hiện, so với vừa rồi thì lúc này hình như có vài chỗ đã thay đổi, sự thay đổi này làm cô vô cùng kích động.

Bây giờ Lâm Phong đang ở trạng thái "Róc thịt " nên cho dù là tinh thần, trí lực hay nhận thức thì đều đang ở trạng thái tốt nhất.

Trên thực tế, loại trạng thái tinh thần này là thứ mà Lâm Phong vẫn luôn theo đuổi, là sự kết hợp hoàn hảo giữa lý trí và sự nhạy cảm. Trước khi cắt, tâm hồn của hắn chỉ là một thiếu niên, nhưng sau khi cắt, hắn đã cũng rắn như đá, vô cảm, bình tĩnh tương đương với sự phán xét máu lạnh. Hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm tay hắn, gần như chính xác một trăm phần trăm. Đồng thời cũng một trăm phần trăm không có kỳ tích. Cho tới bây giờ, kỳ tích được tạo ra bởi những người can đảm, dám

thách thức những điều "Không thể". Trong khi cỗ máy suy nghĩ hình người sẽ không bao giờ làm những điều "Không thể" .

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng lại có người thức tỉnh không có mắt nhìn nhảy ra nhưng bọn nó chỉ mang đến chút phiền toái cho hai người mà thôi. Mỗi lần những người thức tỉnh chạy ra khỏi phòng, Lâm Phong đều đi trước một bước. Ngay khi bọn nó thò đầu ra khỏi cửa thì hắn đã đâm dao xuống.

Một lần, có một người thức tỉnh chuẩn bị nhảy ra khỏi một căn phòng nào đó, lúc đó Lâm Phong và Liễu Mi đang dựa lưng vào tường, tay trái Lâm Phong nắm lấy tay cô ấy, tay phải thì cầm dao đặt ở khung cửa chờ.

"Đơn giản như đập chuột chũi!"

Khi đó, hắn cười nhìn Liễu Mi, người đang rất căng thẳng. Hắn nghiêng đầu sang trái , nhìn thẳng vào mắt xinh đẹp của cô ấy, cố ý không nhìn về phía sau. Sau đó hắn cong cánh tay phải lên thực hiện động tác vung vẩy đơn giản. Khi thu con dao lại, một làn sương mù màu đỏ từ trong cửa phun ra, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Khi Liễu Mi đi qua cửa ra vào, cô nhìn thấy một người thức tỉnh nằm trên mặt đất, cơ thể nó đang không ngừng co giật.

Có đẫm máu không? Không! Rất phấn khích!

Khi đó, toàn thân Liễu Mi nóng lên. Giờ đây cô không chỉ hoàn toàn tin tưởng bản thân sẽ sống sót, quên đi nỗi sợ hãi về cái chết, mà còn pha trộn với cảm giác kích thích, sự kiêu ngạo điên cuồng của Lâm Phong đã hoàn toàn lây nhiễm cho cô. Bây giờ cô đã hoàn toàn tin rằng, không chỉ có em gái mình còn sống mà người đàn ông này nhất định có thể đưa cô ra khỏi đây, sau đó mọi người sẽ cùng nhau thoát khỏi thành phố địa ngục này!

Sau khi rẽ qua ba khúc cua và gần như đi đến cuối con đường, tốc độ của Lâm Phong chậm lại. Liễu Mi nhìn thấy tấm biển có chữ "Nhà bếp" được dán ở một góc.

"Quái vật ở trong bếp! Người đàn ông ở trong tủ đựng thức ăn trong bếp! Có bốn người!"

Lâm Phong vừa nói vừa kéo Liễu Mi vào một lối đi bên cạnh phòng bếp, rồi vào phòng vệ sinh.

"Anh phải cẩn thận đấy!"

Tay phải Liễu Mi nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Phong. Cô biết tiếp theo sẽ có một trận chiến khốc liệt.

Lâm Phong thoải mái cười nói: "Nó đến nhầm chỗ rồi! Nếu là ở trên không trên mặt đất thì nó còn có sự uy hiếp, nhưng ở trong phòng thì nó chỉ là một sự phiền phức mà thôi! Bởi vì nó chính là điểu nhân!"

Lâm Phong đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Liễu Mi dùng sức kéo lại. Khi hắn quay đầu lại thì đã có một đôi môi đỏ mọng in lên môi hắn.

Hai chiếc lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau. Trong nụ hôn ngắn ngủi này, rốt cuộc Lâm Phong cũng làm được chuyện hắn muốn làm từ ba năm trước.

Hắn luồn tay vào trong quần áo của Liễu Mi, đặt lên ngực, sau đó dùng lực mà gãi gãi, vuốt vuốt ... Cuối cùng, giữa tiếng rên theo bản năng của người phụ nữ, hắn vô cùng dứt khoát mà rút tay ra.

"Đóng cửa lại, hai phút nữa anh quay lại!"

Không nói thêm lời nào, Lâm Phong xoay người, cất bước, đóng cửa lại… Lúc này cả người Liễu Mỹ đã hoàn toàn mất hết sức lực mà dựa vào tường thở hồng hộc, mà một nơi nào đó đã vô cùng ẩm ướt. Cô tin nếu tiếp tục, cô sẽ cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả cho người đàn ông mà cô mới quen biết chưa tới mười giờ này.

Ngoài cửa, Lâm Phong thoả mãn nhìn hai tay của mình:

"Thật lớn! Thật đàn hồi! Quả nhiên là thứ giết người không thể nắm giữ!"

Tinh thần hiện tại của hắn đang điên cuồng không khác gì trạng thái khi hắn "Róc thịt", thậm chí còn hơn.

Hắn cười nói với chính mình: "Điểu nhân chỉ khi ở trên trời mới xứng là điểu nhân! Còn khi kẹt ở trong phòng thì cũng chỉ xứng làm gà quay mà thôi!"

Con đang ăn trong bếp là chim đầu đàn, là chim trống. Sau lưng nó mọc ra một đôi cánh trắng như tuyết, thân hình rất nhỏ nhắn, đứng trên mặt đất nhiều nhất chỉ có 1,5m nhưng hai cánh lại khá rộng. Nếu mở ra hết cỡ thì khoảng cách giữa hai cánh là rất lớn, phải hơn sáu mét. Sau khi lấy được một lượng lớn thức ăn, quá trình tiến hóa của nó về cơ bản đã hoàn thành, là một người thức tỉnh hoàn toàn. Hơn nữa năng lực của nó hơn xa những người thức tỉnh bán thành phẩm khác mà hắn giết trên các tầng khác. Tuy nhiên hắn lại thấy nó dễ đối phó bởi vì người thức tỉnh hình con chim này đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.