Chương 37: Tên đó không phải phế phẩm!

Bởi vì bộ ngực quá mức đầy đặn mà mỗi khi người đàn ông này sải bước ra, hai ngọn núi thịt trước ngực bởi vì quán tính mà theo tiết tấu lại hung hăng tiếp xúc với lưng hắn một lần. Một cỗ khoái ý chưa bao giờ cảm thụ qua truyền thẳng từ hai ngọn núi đến chỗ hạ thân, hơn nữa chóp mũi không ngừng truyền đến khí tức đầy nam tính, nó xông thẳng đến mức làm cô cảm thấy tay chân mình nhũn ra, nơi nào đó lại hơi ẩm ướt.

Cô chậm rãi chìm vào trong mê say, tự nhiên tựa đầu lên vai Lâm Phong, mặt dán lên cổ hắn. Đồng thời dùng hết sức lực siết chặt eo người đàn ông này, cánh tay ngọc cũng quấn lấy cổ hắn. Cô có loại cảm giác, cả đời này của mình, có lẽ sẽ phải buộc chung một chỗ với nam nhân này.

Lúc này Liễu Mi chỉ muốn thời gian này có thể dừng trôi!

Ở đó truyền đến cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, xin người chạy nhanh hơn nữa, bước chân lớn hơn một chút đi, thân thể người động mãnh liệt hơn một chút đi.... Ồ! Sao lại dừng lại rồi?

Liễu Mi được Lâm Phong cõng, gần như sắp hoàn thành hành trình "Xuyên qua địa ngục đi đến thiên đường", sắp đến khoảnh khắc hạnh phúc thì lại bất ngờ bị ném từ cửa thiên đường trở về nhân gian, không, là trong taxi!

Khi cách khách sạn Hồng Phong mấy chục bước, Lâm Phong phanh mạnh bước chân lại, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất để lùi sang một bên, sau đó nhét mỹ nữ trên lưng vào trong một chiếc xe dừng ở ven đường.

Liễu Mi đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô vì những ý niệm và cảm giác kỳ quái vừa rồi của mình mà ngượng ngùng không thôi. Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vào khuôn mặt còn chưa hết đỏ của cô nói:

"Em đừng ra ngoài! Phía trước có một gã có chút rắc rối!”

Cô biết sẽ có một trận chiến khác nên quan tâm hỏi: "Không có vấn đề gì chứ?”

“Yên tâm! Chỉ là có chút phiền phức mà thôi!”

Lâm Phong tự tin cười. Liễu Mi phát hiện, thật ra người đàn ông này cũng rất đẹp trai, rất tiêu sái, đặc biệt là khi hắn đối mặt với nguy hiểm!

Lâm Phong đóng cửa xe, quay lưng lại. Hắn chạy liên tục vài bước, đối mặt với phía cửa lớn, trên mặt dần dần lộ ra vẻ mặt trang trọng.

Trong cửa khách sạn Hồng Phong, một người thức tỉnh toàn thân đen kịt chậm rãi bò ra. Từ góc độ của Liễu Mi, cô chỉ thấy phía trước có một cái đầu và một đoạn cổ dài trông vô cùng kỳ dị.

Nhìn thân thể nó dần dần lộ ra, Lâm Phong cười nói: "Chà! Không phải là tên suy dinh dưỡng nữa rồi!”

(Lưu ý: Về mèo là một trong những kẻ giết người mạnh nhất, chủ đề này đã được thảo luận trong DISCOVER. Dưới yếu tố nhân tạo hoặc tai nạn, trong lịch sử đã có nhiều cuộc chiến giữa hổ và sư tử đực trong họ mèo. Kết quả về cơ bản là hổ đã giành được hầu hết các chiến thắng. Lực móng vuốt của sư tử đực, mặc dù răng lớn hơn hổ nhưng ý thức chiến đấu của hổ không phải là sư tử đực lười biếng có thể so sánh. Nó chỉ là không ra tay mà thôi, nhưng vừa ra tay chính là một kích tất sát, công kích, tiềm phục, quan sát, xem đúng giờ một kích tất sát. Bởi vì trong quá trình chiến đấu của những con hổ và sư tử kia, thật ra quá trình chiến đấu đều tương đối ngắn, thường thường hổ có ưu thế có thể tạo thành trọng thương cho sư tử đực ngay từ một kích, lập tức đã xóa bỏ chênh lệch lực lượng giữa hai bên.

Ngoài ra còn có một chuyện khác, trong số các loài động vật trên cạn, con có thể giết chết nhiều kẻ địch nhất cũng là động vật họ mèo, hơn nữa còn là con mèo nhỏ nhất trong họ mèo! Bạn không nghĩ vậy sao? Có các nhà khoa học đã theo dõi và nghiên cứu, đối với loài mèo hoang dã, trong một đêm sẽ phát động hàng chục lần săn bắn, nhưng sau khi bắt được con mồi thường chỉ cắn chết rồi vứt bỏ. Chúng làm như vậy đơn giản là để hưởng thụ niềm vui săn bắn. Tất nhiên, mèo nhà sau khi thuần hóa, sau khi mất đi tính hoang dã về cơ bản chính là rác rưởi. Về số lượng và bản tính săn mồi mà nói, mèo thậm chí còn thích hợp với danh hiệu danh hiệu vua sát thủ hơn hổ, chỉ tiếc sức chiến đấu của nó yếu một chút.

Sư tử đực thực sự là động vật khá lười biếng, chó săn trên thảo nguyên châu Phi thường tranh giành thức ăn với đàn sư tử, nhưng rất nhiều lần sư tử cái đang giằng co với đàn chó săn, sư tử đực lại nhàn nhã bên cạnh tắm nắng. Mãi đến khi nhìn thấy các bà vợ chống đỡ không nổi nên mới ra mặt. Chỉ là nó không ra tay thì thôi chứ vừa ra tay chính là trực tiếp nhắm vào thủ lĩnh của bầy chó săn, một kích tất sát! Sau đó trong nháy mắt đã xua tan toàn bộ bầy chó săn. Chuyện này ngược lại rất có khí thế bá vương.)

Khi người thức tỉnh đen kịt kia thò người ra, tinh thần Lâm Phong vững vàng tập trung vào người nó, toàn lực thăm dò, giải thích bí ẩn trên thân thể của đối phương.

Thật ra trước khi dừng xe hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của người thức tỉnh này, cũng lập tức phát hiện ra nơi không giống của nó với những người thức tỉnh khác, nó là thể hoàn hảo!

Sau khi "Cánh cửa" xuất hiện vào buổi trưa, vô số bệnh nhân ung thư đã không trị mà khỏi. Mà trong số những người này, một số người đã vô tình nhận được cái gọi là "Công năng đặc dị ". Có thể là do sớm nhận được phần thưởng nên từ lâu Lâm Phong đã là người có năng lực đặc dị. Chỉ là trong lần phát thưởng đó năng lực của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng cũng không có chuyện tốt như “Lĩnh thưởng lần thứ hai". Hắn có thể dễ dàng cảm nhận được những "Người có công năng đặc dị" này trong đám người là do khi năng lượng trên người bọn họ lưu động trong cơ thể sẽ hình thành nên một hệ thống đặc thù hoàn chỉnh, loại hệ thống dao động này rất đặc biệt. Theo hắn thấy thì nó giống như một cái nhãn mác trên người. Vì vậy, hắn đã sử dụng điều đó để phân biệt chúng.