((( Năm mới chúc mọi người bình an khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc, tiền bạc rủng rỉnh đầy nhà nhé! ...
Có gì mọi người cứ góp ý cho mình nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ !!! (^O^) )))
Với lực cảm nhận của Lâm Phong, sự phân bố của những người thức tỉnh trong phạm vi vài km hắn đều "Nhìn" rõ ràng. Nếu như đi đường vòng, hắn nắm chắc hắn không cần chiến đấu cũng có thể dễ dàng đi đến dưới lầu của khách sạn Hồng Phong.
Chỉ là sau lần giao thủ này, Lâm Phong đã bỏ ý nghĩ này.
Người thức tỉnh trước mắt mới vừa mới thức tỉnh, chẳng những mỗi con đều không tiến hóa xong, mà mỗi người đều vô cùng suy yếu. Đương nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là suy yếu so với bản thân hắn! Dựa vào kinh nghiệm của hắn, chỉ cần chúng kiếm đủ thức ăn, với năng lực tiêu hóa của bọn chúng thì chúng sẽ có thể tiến hóa trong thời gian rất ngắn, đến lúc đó sẽ khó có thể đối phó. Phải biết rằng, dạ dày của Lâm Phong có thể hấp thu toàn bộ dinh dưỡng trong thức ăn trong vòng ba phút. Mỗi khi ăn một miếng thịt, sau ba phút sức mạnh sẽ tăng lên một phần. Đây không phải là chuyện cười mà là một thực tế kinh khủng.
Chỉ là chưa hưởng thụ cảnh ôm ấp với Liễu mỹ nhân được hai giây thì Lâm Phong đã lôi kéo cô chạy thẳng đến khách sạn Hồng Phong. Trong quá trình này hắn chú ý tới một chuyện, cách đó hơn mười mét vẫn có vài người thức tỉnh đang săn mồi, nhưng khi Lâm Phong nắm tay Liễu Mi chạy qua cách đó không xa, những người thức tỉnh đang đói khát này lại không có một con nào dám chủ động phát động công kích! Bản năng xu cát tị hung* đã làm bọn họ lựa chọn né tránh!
(Xu cát tị hung: Theo lành tránh họa.)
Nếu không phải chiến đấu nữa, Lâm Phong bèn cõng Liễu Mi lên, cất hai chân chạy như điên trên đường phố. Hiện giờ cân nặng của Liễu Mi đối với hắn mà nói không thành vấn đề, điều quan trọng hơn là, loại cảm giác này phi thường phi thường tốt! Sau khi cởi áo khoác ra, "hai ngọn núi thịt" đè lên lưng, khi thân thể của hắn di chuyển, bất giác đè lên. Khi đó hắn chỉ cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình chính là hiện tại.
Lâm Phong thuộc về loạn thế! Khi thái bình thịnh thế, sẽ không giao tiếp, không biết uống rượu, không đi bar, không biết hát cũng không nhảy, cuộc sống không thú vị, không co tình cảm. Căn bản hắn chính là một người đàn ông không được đại đa số phụ nữ chú ý. Dựa theo tính cách vốn có của hắn, nếu như không có bước gần như tự hại mình kia, hắn nhiều nhất là ỷ vào một thân kỹ thuật tốt, đến một doanh nghiệp lớn nào đó làm kỹ thuật cốt cán. Bởi vì tài giỏi, cho nên là người làm nhiều nhất. Lại bởi vì không biết giao tiếp nên là người được ít tiền nhất. Hơn nữa còn bị đồng nghiệp bên cạnh bài xích, cuối cùng tâm lý mất cân bằng mà sống một cuộc đời buồn bực và mâu thuẫn hết đời này.
(Tác giả Bán Chích Thanh Oa cảm thán: Một vài tháng trước, tôi nhận được một tin tức, người bạn học của tôi, là một trong những bạn cùng lớp thời trung học cơ sở, cậu ấy có thành tích học tập tốt nhất trường và đã được gửi đến các trường trung học trọng điểm, sau đó được bảo lãnh vào các trường đại học trọng điểm và cuối cùng là bảo lãnh du học! Nhưng hiện tại, người đàn ông xuất sắc nhất trong trường đã tự sát! Nguyên nhân giống như tôi đã nói ở trên, năng lực quá xuất sắc, EQ lại không theo kịp, kết quả bị tất cả mọi người xung quanh bài xích, cuối cùng trong lúc cực kỳ buồn bực mà đã tự sát! )
Đối với dạng người như Lâm Phong, dưới tình huống không có gì dị thường thì đây chính là quỹ đạo nhân sinh có khả năng xảy ra nhất!
Nhưng ở thời đại nguy cơ tứ phía như Mạt Thế này thì lại là thời đại chói mắt nhất của loại người như hắn! Dựa vào thực tài thực học, dựa vào thực lực mà hóa giải nguy cơ trong lòng bàn tay, đối với bất kỳ khó khăn nào đều tự tin mười phần. Điều này cũng là thứ mà những người phụ nữ cần nhất. Đối với người như vậy, họ có thể yên tâm giao sinh mệnh của mình cho hắn bảo hộ.
Liễu Mi bây giờ cũng bị chính loại cảm giác an toàn phát ra trên người hắn này làm cho xúc động!
Người đàn ông này... Khi cô nhìn thấy hắn trong nhà của mình vào buổi chiều, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường không đáng chú ý. Khi cô gặp lại hắn trong bệnh viện, hắn cũng không để lại ấn tượng sâu sắc với cô. Mãi cho đến khi mẹ cô bạo tẩu, cô bị hắn bắt cóc khiêng trên vai chạy như điên thì đây mới lần đầu tiên Liễu Mi có một loại cảm giác đặc biệt đối với người đàn ông này: Cảm giác an toàn.
Nếu như nói, lúc đầu cô chủ động nắm tay hắn, đó chỉ là vì đối phương thầm mến mình suốt ba năm mà có chút cảm động. Còn khi ở trong cửa hàng giày, cô thấy hắn tiêu sái tự nhiên đánh ngã hơn hai mươi con quái vật thì Liễu Mi mới thật sự động lòng.
Cô chủ động dựa thân thể quý báu của mình vào lưng người đàn ông này, hơn nữa dưới sự phân phó của hắn, cô cực kỳ ám muội mà nhấc đôi chân dài mang vớ của mình lên quấn quanh eo hắn. Lúc này Liễu Mi đã mặt đỏ tía tai.
Khi hắn chạy, điều càng kích thích hơn đã xảy ra!