Chương 24: Khi những người đó tỉnh lại, nơi này sẽ thành nơi ăn thịt người

Có hai tầng thân phận là "Trợ lý chuyên gia" và Lý lão đầu che trở, lão già đó thuận theo nằm trên giường, tùy ý Lâm Phong nhìn sành sạch sanh toàn cơ thể của minh.

Mười lăm phút sau, tinh thần Lâm Phong có chút mệt mỏi mà rời khỏi phòng bệnh. Hắn và Lý lão đầu đi lên thang máy chuyên dụng của nhân viên y tế, chuẩn bị lên tầng mười hai.

Trong thang máy, Lý lão đầu không thể không hỏi:

"Siêu năng lực của ông ấy là gì?"

"Nếu như tôi không phân tích sai thì hẳn là chân không trảm. Lát nữa đi ra ngoài thí nghiệm cho ông xem một chút."

Ra khỏi thang máy, đi tới một góc không có người qua đường, Lâm Phong giơ tay trái lên, lấy lòng bàn tay làm đao, chém một đường về phía đèn trần đang phát sáng. Lập tức ''Ba' một tiếng, tấm kính che bên trên mặt ngoài của ống đèn bị đánh vỡ, mảnh thủy tinh vỡ vụn nhao nhao tung bay xuống.

Lý lão đầu nhìn thấy những chuyện này thì trợn mắt há hốc mồm, nhưng Lâm Phong lại cảm thấy thất vọng bởi vì chiêu hắn dùng gọi là "Chân Không Trảm", uy lực so với dự tính nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng giờ này khắc này, hắn không có thời gian đi nghiên cứu sâu hơn.

Kế hoạch kiểm tra bệnh nhân trên tầng mười hai của Lâm Phong cũng thuận lợi hoàn thành. Siêu năng lực mà bệnh nhân này có là ý niệm dịch chuyển , có thể di chuyển vật thể cách không bằng ý niệm. Chỉ là ông ta và vị trước giống nhau. Tuy rằng thân ôm bảo khố nhưng lại không biết chút nào, không công để Lâm Phong "phục chế".(sao chép)

"Được rồi! Cậu đã lấy được thứ cậu muốn, bây giờ có phải là cậu nên nói cho tôi biết, câu "đám người sắp biến thành dã thú" của cậu vừa rồi rốt cuộc là có ý gì không?"

Lâm Phong hỏi: "Nếu bệnh nhân ung thư đang đói như tin tức được báo cáo trong chiều nay thì họ sẽ làm gì?"

"Ăn! Liều mạng ăn!"

"Nếu như người này đang vô cùng đói khát, lúc này sẽ mất đi ý thức chủ quan làm người. Trí nhớ của não bộ thậm chí sẽ bị loại bỏ hoàn toàn, trở về trạng thái trẻ sơ sinh! Lúc này thân thể lại vô cùng đói khát, chung quanh lại không tìm được thức ăn có thể ăn được, như vậy khi đó sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Trí tuệ trở lại trạng thái trẻ sơ sinh, rất đói mà không thể tìm thấy thức ăn.... Cậu muốn nói ..."

"Thịt người mặc dù không ngon nhưng tốt xấu gì cũng là protein có chứa nhiệt! Bản thân tôi đã trải qua cảm giác đói khát mà cái gì cũng muốn nuốt vào! Vào thời điểm đó, tôi khao khát thức ăn vô cùng mãnh liệt, hoàn toàn không thua kém gì so với nghiện ma túy! Khi đó, tôi có ý chí riêng của mình, tôi có thể kiểm soát bản thân không ăn thịt người! Nhưng họ thì khác!”

Mặc dù biết Lâm Phong sẽ không nói bậy, nhưng luận điểm của hắn vẫn làm Lý lão đầu chấn động.

"Chuyện này..... Tại sao cậu lại chắc chắn rằng bộ não và ý thức của họ đang biến mất? "

"Không phải là đang biến mất mà là đã biến mất! Điện não đồ! Ông đi kiểm tra điện não đồ của những người này! Nếu tôi không đoán sai, điện não đồ của tất cả các bệnh nhân bây giờ nên rất giống với em bé! Nếu như so sánh bộ não của người với ổ cứng thì định dạng hiện tại trong bộ não của bọn họ đều bị sốt cao. Trong đầu hiện tại chỉ là một mảnh trống rỗng, điều còn lại cũng chỉ có dục vọng bản năng nhất - muốn ăn!”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Phong và Lý lão đầu đã ra khỏi khoa nội trú và đến gần phòng khám. Ở đây vẫn có rất nhiều bệnh nhân hôn mê bất tỉnh không ngừng được đưa tới. Hiện tại giường bệnh của bệnh viện đã sớm không đủ, ngay cả lối đi của phòng khám cũng bày đầy cáng cứu thương.

Lâm Phong nhìn thoáng qua đồng hồ lớn trên bàn khám, đồng hồ đi tới vị trí sáu giờ rưỡi.

"Từ lúc Cổng Sao cổ quái kia xuất hiện đến khi tôi đột nhiên cảm thấy rất đói và bắt đầu ăn quá nhiều cách nhau ước chừng gần bốn giờ! Lấy đây làm căn cứ để suy luận thời gian những người này tỉnh lại. Tính thời gian, đại khái từ tám giờ đến chín giờ thì những người này sẽ dần dần tỉnh lại. Đến lúc đó, nơi này sẽ biến thành một thế giới ăn thịt người! Tôi nhắc nhở ông một chút, dựa vào tình huống cường hóa cơ bắp trên người bọn họ, sức lực của mỗi một người này đều không thua kém một con sư tử! Sự thèm ăn thậm chí còn lớn hơn cả voi!”

Lâm Phong vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa.

Lý lão đầu không nghĩ tới Lâm Phong mới nói hai câu đã muốn đi vì vậy vội vàng ngăn cản: "Tiểu Lâm, sao cậu lại rời đi rồi? Cậu không nhìn vào điện não đồ của họ sao? Chúng ta sẽ kiểm tra thông tin rồi mới quyết định"

"Không có thời gian! Hơn nữa đã biết đáp án mà lại xác nhận một lần nữa là một chuyện vô nghĩa! Chúng ta có rất ít thời gian để chạy trốn nên tôi không có thời gian để tiến hành một cuộc tranh luận vô tận đâu!”

Cho dù là Lâm Phong nào, là hắn của ba năm trước hay là hắn của hiện tại, hay là hắn ban đầu thì đều không phải là người trách trời thương dân, phổ thế cứu người, mà trong bản tính của hắn vẫn luôn che dấu mặt tối tăm kia nên có lẽ hắn càng thích thể loại mạt thế này.