Đứng trước cửa ra vào của bệnh viện ung thư, hắn bắt đầu tìm kiếm mỹ vị giống như ở tiệm cơm chiều nay. Đây chính là mỹ vị thật sự! Bây giờ nó đang tản ra mùi thơm mê người, câu dẫn hắn ăn.
Sau khi “Chẩn bệnh” cho bệnh nhân thứ tư, Lâm Phong im lặng vài giây, sau đó đưa ra một quyết định.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
“Sợ hãi, đóng lại!”
“Vui sướng, đóng lại!”
“Phẫn nộ, đóng lại!”
“Bi thương, đóng lại!”
.......
Một phút đồng hồ sau, sau khi hắn mở mắt ra, ánh mắt vốn nghiêm nghị đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt không có chút tình cảm nào của nhân loại.
Bộ máy hình người hoàn mỹ của ba năm trước kia đã quay trở lại!
Hắn vừa đi về phía cửa bệnh viện, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Đào Đào đang ở trên xe .
“Đào Đào, cậu đỗ xe ở chỗ xa một chút, ngay tại đầu đường đấy! Nhớ kỹ! Nơi đỗ xe phải là nơi chỉ cần giẫm mạnh chân ga là có thể đi đến đường cái ngay lập tức."
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Giọng điệu của anh......”
“Cậu đừng hỏi cái gì cả! Cứ làm theo lời tôi nói đi! Còn nữa, cậu cứ chờ ở trên xe, tuyệt đối không được đi ra! Ngay cả cửa sổ xe cũng đóng lại cho tôi! Động cơ phải luôn chuẩn bị sẵn sàng."
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cho dù bình thường Trần Đào Đào hay bất cần đời thì lúc này cũng bị sự nghiêm túc của Lâm Phong dọa sợ.
“Cứ làm theo lời tôi nói, đừng hỏi vì sao! Nhớ kỹ, tôi là ông chủ!'
Giọng nói lạnh như băng từ điện thoại truyền tới làm cơ thể của Trần Đào Đào run lên. Từ trước đến nay, sư phụ chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu ta.
Cúp điện thoại, nhìn “Dã thú” đang ngủ say ở xung quanh, hắn lạnh lùng lẩm bẩm.
“Các ngươi rất đói, thế nhưng ta cũng rất đói!”
Cửa bệnh viện mở rộng chào đón hắn. Lâm Phong đi về phía nhà ăn - Khu nội trú. Trên đường đi, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Vũ một cuộc điện thoại.
Tại cửa ra vào của khoa nội trú, hắn gặp được Lý Minh Lý lão đầu, người chờ hắn đã lâu.
Lý Minh đầu đầy hoa râm vừa thấy Lâm Phong thì mỉm cười, giang hai tay ra ôm lấy hắn.
"Lâm tử, cậu thật sự hoàn toàn khôi phục rồi!"
Từ sau khi biết Lâm Phong, ông ta mời hắn đến làm trợ giảng không chỉ một lần. Ông ta cũng là người ngoài duy nhất ngoại trừ Phương Vũ biết được năng lực đặc thù của hắn.
"Bây giờ tôi không có thời gian nói nhảm! Giờ tôi đang phải chạy đua với thời gian. Lão Lý, vật tôi muốn đang ở đâu?"
"Ở trong phòng làm việc của tôi."
"Được! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Lão Lý! Ông có tin người có công năng đặc dị tồn tại không?"
"Không phải cậu là một người đấy sao?"
"Trong tòa nhà này còn có hai người có công năng đặc dị giống tôi, ông có muốn đi mở mang kiến thức không?"
"Đương nhiên là muốn rồi! Chỉ là ở đây nhiều bệnh nhân như vậy mà tất cả các nhân viên y tế đều bị điều đi…"
"Ông không cần thiết phải để ý đến đám người sắp biến thành dã thú này…"
"Đám người sắp biến thành dã thú?"
"Trước tiên không cần nói đến những chuyện này! Bây giờ tôi cần ông lấy danh nghĩa kiểm tra cơ thể để đưa bọn họ ra tiến hành kiểm tra toàn thân."
"Cậu làm trợ thủ của tôi? Cậu kiểm tra? Dùng tay của cậu sao?"
"Không sai!"
Lâm Phong nói liền một hơi, nói vô cùng nhanh mà Lý giáo đầu cũng là người thông minh, không thích nói nhảm. Hai người không nói thêm câu dư thừa gì, chỉ nói mấy câu mà ông ta đã hiểu ra mục đích đến đây của Lâm Phong.
Trong phòng cá nhân của Lý lão đầu, Lâm Phong đổi quần áo thành bộ áo khoác trắng mà hắn đã bảo Lý lão đầu chuẩn bị trước. Trước ngực còn có thẻ làm việc: Trợ lý chuyên gia.
"Có phải cậu đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?"
"Nếu như tôi không đoán sai thì trong những bệnh nhân ung thư không trị mà khỏi đó, sẽ có một số người nhận được cái gọi là đặc dị công năng hoặc các loại siêu năng lực."
"Năng lực của cậu là phân tích kết cấu của sự vật, tìm kiếm quy luật vận hành của nó, hơn nữa còn có thể tiến hành điều chỉnh kết cấu trên phạm vi vi mô. Tôi hiểu cậu đang muốn làm gì…"
"Lão Lý! Bây giờ tôi rất đói, vô cùng đói..."
"Tôi hiểu được cảm giác đói khát của những người đang đói. Bây giờ cậu đã trở lại trạng thái thành Tiểu Phượng, một người máy hình người biết suy nghĩ rồi phải không?"
"Tình huống hiện tại rất nguy cấp, chỉ có loại trạng thái này tôi mới có thể ứng phó!"
Trong phòng bệnh 302 tầng ba, Lâm Phong tìm được mục tiêu của mình, chính là một "lão già" nhìn qua mới ba mươi tuổi nhưng thực ra đã sáu mươi tuổi. Hồ sơ bệnh án cho thấy trước kia ông già bị ung thư gan. Hôm nay, sau khi dị biến phát sinh, nếp nhăn trên trán ông già biến mất, làn da nhăn nheo lại một lần nữa trở vể trạng thái căng bóng, khỏe mạnh như hồi trẻ vì vậy mà lập tức trẻ lại hơn ba mươi tuổi. Ông già này không phải là người duy nhất mà điều này xảy ra đồng thời với những người bị ung thư trên toàn thế giới.