Chương 25: Tiêu Viêm Gia Gia - Tiêu Lâm

“Này! Đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây làm gì! Không phải là vì muốn làm gì với tiểu nữ hài kia a!”

Đấu Phá khóe miệng mang theo ý cười, mở miệng nói ra thanh âm lạnh lẽo vô cùng mà Tiêu Viêm hơi ngẩng đầu, thanh tú khuôn mặt ở ánh trăng chiếu rọi có vẻ hết sức kiệt ngạo, một tia đấu khí từ trong thân thể hắn ngưng tụ ra.

“Ngươi là ai? Rõ ràng ta chưa từng gặp ngươi trong Tiêu Gia? Tại sao lại ở trong Tiêu Gia ta?”

Tiêu Viêm nhìn Đấu Phá, ngạc nhiên giọng nói kèm theo một tia ghen ghét từ miệng phun ra mà Đấu Phá không thèm để ý, thanh âm lạnh lẽo vô cùng lần nữa nhắm ngay Tiêu Viêm rồi hạ xuống mệnh lệnh:

“Ta như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này ư? Vấn đề này hẳn là hỏi ngươi đi! Còn trẻ không nên háo sắc thế! Ta khuyên ngươi đừng đụng đến nàng! Gia tộc ngươi chịu không nổi hòn ngọc quý kia đâu!!”

Quả nhiên là Đấu Phá Thương Khung thế giới vi diện chi tử a, ngày đầu tiên nữ chính mới đến liền dám trộm tiến Cổ Huân Nhi khuê phòng, xem ra kiếp trước cũng không phải dạng tốt lành gì, thật làm mất mặt xuyên việt giả mặt mũi.

“Hôm nay Huân Nhi vào ở Tiêu gia! Ta xem nàng thần sắc không phải rất tốt liền lại đây nhìn một cái không phải là chuyện xấu gì nha!”

Tiêu Viêm cảm giác Đấu Phá man đến cho mình một cổ chưa bao giờ từng có sợ hãi cùng khiếp đảm dũng mãnh tràn vào đáy lòng khiến hắn ánh mắt hơi có chút lập loè, không dám nhìn thẳng nói.

“Lại đây nhìn một cái cũng không sai nhưng bây giờ thời gian lại là đêm khuya! Ngươi thật đương ta là ngốc? Lén lút tiến nữ hài tử khuê phòng định làm gì hả! Ngươi cũng là có đủ ghê tởm a!”

Đấu Phá sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt mạnh miệng đối với Tiêu Viêm nói, một cổ đấu khí ngưng tụ lại sắp bộc phát ra ngoài, sát ý thổi quét khắp người Tiêu Viêm, hắn cảm thấy xuyên việt giả này quá ghê tởm,

Ban đầu rõ ràng là muốn làm chuyện xấu nhưng lại không dám nhận, nếu ném tới địa cầu kiếp trước thì đây hoàn toàn là đại thúc muốn xâm phạm loli, nhất định phải bắt lại, không được để chạy thoát.

Phải biết nguyên tác Tiêu Viêm bắt được Cổ Huân Nhi phương tâm chính là thừa dịp Cổ Huân Nhi tâm trí chưa thục, đánh danh ôn dưỡng kinh mạch mạnh mẽ chiếm cứ tiểu nữ hài thể xác và sau này là tinh thần.

Tiêu Viêm nghe Đấu Phá không lưu tình chút nào vạch trần mục đích của mình thì sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, bàn tay hơi hơi nắm chặt, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Đấu Phá.

“Tuy không biết ngươi là ai nhưng nơi này là Tiêu Gia! Gia gia ta là Đấu Vương cường giả đó! Ngươi dám động tay đến ta thì gia gia nhất định sẽ giết ngươi!”

Khi Tiêu Viêm cảm nhận đến trên người Đấu Phá phát ra lạnh băng sát ý, không khỏi có chút sợ hãi, thân hình tự giác rùng mình lên, thất thanh nói nhưng Đấu Phá lại không quan tâm vì hắn đến đây liền sớm có chuẩn bị.

Tên: Đấu Phá.

Tuổi: 8.

Tu Hành Pháp Môn: Đấu Khí Pháp.

Tu vi: Tứ Tinh Đấu Sư(Bậc 9A).

Tu vi(Thân thể): Đấu Linh hoặc Tứ Giai Ma Thú(Bậc 8C).

Tu vi(Linh Hồn): Phàm Cảnh Hậu Kỳ = Lục Phẩm Luyện Dược Sư(Bậc Cao 8A).

Thể chất: Phàm Thể(Bậc 10).

Thân ngoại hóa thân: Nhất Khí Hóa Tam Thanh(Bậc 3B).

Công pháp: Thôn Thiên Ma Công, Bất Diệt Thiên Công(chủ tu), mấy chục loại Đế Kinh(tham khảo để cảm ngộ).

Tuyệt kỹ: đại hư không thuật, hư không đại thủ ấn, bão sơn ấn, nhân vương ấn, phiên thiên ấn, chân long ấn, lục đạo luân hồi quyền, đấu chiến thánh pháp(Bậc 3A).

Nguyên thuật: cải thiên hoán địa, quan thế pháp, điểm thạch thành kim thủ, nguyên thiên thần giác, địa mạch hóa long thuật, cấm tiên thuật, nguyên thiên âm dương trận, thế mệnh thuật - (Cấp SSS).

....…………………………………………………..……………

“Ngươi tưởng có gia gia ngươi là Đấu Vương ta sẽ sợ sao! Coi như hắn đến đây thì ta cũng không dám giết! Chết đi!”

Đấu Phá vừa nói, vừa bộc phát ra toàn bộ thực lực, từng luồng đấu khí bộc phát ra, hắn đối với Tiêu Viêm uy hiếp, không chút nào để ý, bây giờ hắn chỉ muốn giết kẻ không có tý thực lực nào lại dám lớn tiếng với hắn.

“Vù…Vù…Vù…!!!”

Đêm lẳng lặng, ngẫu nhiên có tiếng gió thổi qua, không khí trở nên có chút tĩnh mịch, Tiêu Viêm nhìn công kích sắp đánh tới liền sợ nổi da gà, đang lúc hắn không chịu nổi, tính toán lớn tiếng kêu cứu thì có người đã sớm ra tay.

“Tặc tử! Dừng tay! Buông cháu trai của ta ra!”

“Huyền Giai Trung Cấp Đấu Kĩ - Cuồng Sư Nộ Cương!!!”

Một đạo tràn đầy tức giận xen lẫn quan tâm tiếng nói bỗng nhiên đánh vỡ đêm tối yên lặng ở từ phía xa vang lên, sau đó một đạo thanh sắc đấu khí phong thuộc tính tạo thành đầu sư tử lao ra chặn lại lôi đình đại đao chém tới Tiêu Viêm.

“Rõ ràng ta đã lập sẵn trận pháp ngăn cản bên ngoài! Coi như Đấu Hoàng cũng phá không xong! Sao lại có người xông vào được nơi này! Là ý chí thế giới này đang ra tay ngăn cản ta sao! Đáng tiếc! Lần này không giết được vi diện chi tử rồi!!”

Đấu Phá có chút ngạc nhiên liền suy nghĩ, sau đó liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trên người ngưng tụ đấu khí cùng nghiêm nghị sát ý cũng là tức khắc bộc phát càng mạnh hơn nhìn về phái người ra tay ngăn cản hắn.

Đó là một lão già mặc thanh y, sau lưng mọc ra hai chiếc cánh chim màu xanh, từng luồng phong thuộc tính đấu khí tràn ra rồi khoá chặt Đấu Phá như thể chỉ cần hắn tiếp tục động liền lập tức công kích.

Tên: Tiêu Lâm.

Tuổi: Hơn 100.

Chủng tộc: Nhân Tộc(Viễn Cổ Bát Tộc một trong - Tiêu Tộc hậu nhân).

Huyết Mạch: Đấu Đế - Tiêu Đế(2 phần 10 - phản tổ thức tỉnh một ít).

Tu Vi(Đấu Khí Pháp): Bát Tinh Đấu Vương(Bậc 8A).

Tu vi (Thân Thể): Đấu Vương = Ngũ Giai Ma Thú (Bậc 8A).

Tu vi(Linh Hồn): Phàm Cảnh Trung Kì = Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư) - (Bậc 8A).

Thế lực: Tiêu Gia(Viễn Cổ Bát Tộc một trong Tiêu Tộc tàn dư), Gia Mã Đế Quốc.

Thân phận: Tiêu Gia Gia Chủ, Gia Mã Đế Quốc Thập Đại Cường Giả một trong - xưng hào Cuồng Phong Sư Vương.

Công pháp: Cuồng Sư Nộ Cương(Huyền Giai Trung Cấp) - (Bậc 8A).

Đấu kỹ: Phong Bạo Kiếm, Phong Bạo Trảm, Phong Hoả Chỉ…(Hoàng Giai), Cuồng Sư Hống, Cuồng Sư Chưởng, Cuồng Sư Nộ Cương…(Huyền Giai).

Ngay khi Tiêu Lâm vừa xuất hiện và ra tay ngăn cản Đấu Phá, cứu được Tiêu Viêm thì lúc này hắn mới có thể thở dài một hơi, mồ hôi lạnh từ sau lưng không ngừng tràn ra vì phía sau lưng hắn là Lăng Ảnh sát ý.

Hắn biết lần này đứa cháu trai tốt của mình đã làm chuyện tốt gì, nếu không phải người lạ mặt này xuất hiện ở đây thì tiểu nữ hài kia đã bị điếm ô bởi cháu trai hắn mà Lăng Ảnh đang giận dữ cùng vì điều này.

Tiêu Lâm suy nghĩ chuyện này nếu không giải quyết ổn thoả thì Tiêu Gia nhất định sẽ gặp một tai kiếp lớn vì Lăng Ảnh huynh đệ rõ ràng mạnh hơn hắn, khả năng cao là Đấu Hoàng, coi như hắn ra mặt cũng ngăn không được.

“Vèo…!!!”

Đúng lúc ba bên còn đang giằng co, chuẩn bị đánh nhau thì lúc này một bóng hình xinh đẹp từ lầu các đi ra mà sau đó Lăng Ảnh bóng dáng lóe lên một cái liền đi đến bên cạnh bảo hộ tiểu nữ hài, cũng chính là Cổ Huân Nhi.

“Huân Nhi…!”

Đứng sau sự bảo vệ của Tiêu Lâm là Tiêu Viêm vừa nhìn thấy tiểu nữ hài xuất hiện thì trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, vội vàng cao hứng hô nhưng Cổ Huân Nhi mặt đẹp lại tràn đầy sự chán ghét nhìn Tiêu Viêm nói:

“Chúng ta nhận thức sao? Hơn nữa đem hôm khuya khoắt ngươi nhân lúc Lăng Thúc đi vắng đến đây định làm gì tưởng ta không biết sao! Đồ biến thái!”

Vừa nãy lúc Đấu Phá và Tiêu Viêm đối thoại thì Cổ Huân Nhi ở trong phòng cũng đã nghe rõ, mặc dù không hiểu vì sao người thần bí này bảo hộ nàng nhưng Cổ Huân Nhi cũng cảm thấy đây là một sự may mắn.

Nếu đêm nay Đấu Phá không ở đây thì Tiêu Viêm trộm lẻn vào chính mình phòng thành công, vậy hậu quả tưởng tượng ra liền khiến Cổ Huân Nhi chỉ mới sáu tuổi trong lòng cảm thấy thật ghê tởm.

“Huân Nhi muội muội! Ta là Tiêu Gia tam thiếu Tiêu Viêm! Đêm nay đến đây chỉ là thăm ngươi do ta buổi sáng thấy ngươi không khoẻ mà thôi!”

Từ lúc Cổ Huân Nhi xuất hiện, Tiêu Viêm ánh mắt đó là vẫn luôn dừng lại ở trên người nàng nên khi nghe thấy tiểu nữ hài không lưu tình nói vậy thì sắc mặt cứng đờ nhưng sau đó liền bị che dấu đi bằng giọng nói đầy quan tâm.

“Tiêu Viêm! Ta kính ngươi là Tiêu Lâm cháu trai nên đêm nay ta sẽ coi như không có việc gì phát sinh nhưng ta hy vọng loại chuyện này không có lần sau! Nếu không coi như Tiêu Lâm là Đấu Vương cũng không ngăn được ta giết ngươi!”

Đứng bên cạnh Cổ Huân Nhi là Lăng Ảnh sớm đã không nhịn được nữa, đấu khí trên thân phun trào ra, sát ý cùng giọng nói lạnh băng tràn đầy trong lòng ghê tởm buồn nôn nhằm về phía Tiêu Viêm áp tới.

Lăng Ảnh bây giờ cảm thấy may mắn là có Đấu Phá xuất hiện kịp thời, nếu không để Tiêu Viêm điếm ô Huân Nhi tiểu thư thì cái đầu của hắn cùng gia đình tính mạng đều bị Cổ Tộc lấy xuống mất.

Nghe Lăng Ảnh nói vậy, Tiêu Viêm hưng phấn sắc mặt hơi đổi sang vẻ khó chịu, buổi sáng khi ở trong đại sảnh Tiêu Gia thì hắn ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cổ Huân Nhi liền bị khí chất của tiểu nữ hài thật sâu hấp dẫn.

Từ nhỏ làm Tiêu Gia tam thiếu gia hắn tuy rằng lẫn nhau mới gặp mặt, quan hệ không coi là quá mức thân cận nhưng dựa theo chính hắn dự đoán tối nay nếu có thể thành công thì tương lai nhất định có thể đem Cổ Huân Nhi bắt lấy tâm.

Hiện giờ nghe được Cổ Huân Nhi cùng Lăng Ảnh thế nhưng lấy như vậy ngữ khí đối hắn nói, cho dù hắn người xuyên việt tâm trí cũng là áp lực không được nội tâm tình cảm, sắc mặt trở nên kích động nói:

“Huân Nhi muội muội! Lăng Ảnh thúc thúc! Ta đêm nay lại đây chỉ định…!!!”

“Tiêu Viêm! Đủ rồi! Xem ra ta đã nuông chiều ngươi quá lâu rồi! Bây giờ cút về chỗ của mình cho ta!!! Chờ tý nữa ta sang trừng phạt ngươi!”

Tiêu Lâm sắc mặt cuối cùng đã trầm xuống, đôi mắt vốn hoà ái đã tràn đầy sự tức giận, hắn biết đứa cháu trai đã chạm đến tới Cổ Huân Nhi điểm mấu chốt, nếu tiếp tục dây dưa ắt sẽ có chuyện xấu.

“Này! Hai bên các ngươi đừng có lơ là ta chứ! Rõ ràng ta vẫn còn ở đây đó! À đúng rồi, tiểu tử kia sau này đừng thừa dịp nữ hài không hiểu chuyện đi sờ nhân gia thân mình, thỏa mãn ngươi trong lòng vặn vẹo dục vọng a!”

Đấu Phá thấy hai bên chỉ mải lo cãi nhau không để ý đến mình liền lập tức lên tiếng nói mà Tiêu Viêm sắc mặt tức khắc trở nên tức giận, thậm chí có một tia dữ tợn muốn giết người hiện lên trên khuôn mặt.

“Tiểu tử! Còn tưởng phản bác sao!! Ngươi không có trải qua người khác nữ hài đồng ý liền trộm chạy tới đây định làm chuyện xấu nhưng bị ta ngăn cản lại không dám nhận! Ta khinh!”

Đứng bên cạnh Tiêu Viêm là Tiêu Lâm và bên cạnh Huân Nhi là Lăng Ảnh sớm đã không nhịn được nữa, ánh mắt như kiếm nhìn Đấu Phá như thể muốn hắn im miệng nhưng Đấu Phá vẫn tiếp tục nhìn Tiêu Viêm mắng.

“Ta... Ta không phải...!!!”

Tiêu Viêm còn tưởng giảo biện nhưng lại không biết từ đâu giải thích, dưới sát ý của Lăng Ảnh và sự chán ghét của Tiêu Lâm thì hắn sắc mặt trắng bệch mà khi nhìn thấy Cổ Huân Nhi chán ghét ánh mắt, cúi đầu không nói gì nữa.

“Còn chối sao? Chẳng lẽ ngươi trải qua tiểu nữ hài này đồng ý nên đêm khuya mới tới đây sao!”

Đấu Phá đạm nhiên cười, ánh mắt nhìn về phía Cổ Huân Nhi hỏi, đối mặt không lời gì để nói Tiêu Viêm thế mà còn tưởng vùi lấp sự thật thì hắn khẳng định muốn trực tiếp đem mục đích tà ác vạch trần.

“Không có! Ta mới không có đồng ý qua! Hắn biến thái như thế ta không muốn làm quen một chút nào!”

Cổ Huân Nhi vội vàng nói, phủi sạch quan hệ mà Tiêu Viêm nghe vậy tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể tin tưởng nhìn Cổ Huân Nhi, hắn không nghĩ tới mình trong mắt thanh nhã thoát tục Cổ Huân Nhi là người như vậy.

“Chát…!!!”

“Đủ rồi Tiêu Viêm! Nơi đây không có chuyện cho ngươi nữa! Không nghe lời ta nói sao! Mau cút về chỗ của mình ngay!”

Sự tức giận cuối cùng đã không nhịn được nữa, Tiêu Lâm vung tay tát thẳng mặt Tiêu Viêm khiến tiểu tử này bay đi một khoảng cách khá xa mà Tiêu Lâm sau khi đánh Tiêu Viêm một tát xong liền tràn đầy vẻ tức giận mắng mỏ hắn.

Bị gia gia Tiêu Lâm tát một phát, Tiêu Viêm sắc mặt trở nên xanh mét, trên má trái in dấu màu đỏ một bàn tay, từ giờ khắc này Tiêu Viêm cảm thấy kể từ khi hắn gặp được Đấu Phá liền bị người này hung hăng áp chế.

Ngay cả đối mặt tâm động tiểu nữ hài là Cổ Huân Nhi cũng khiến Tiêu Viêm hắn mất đi ngày thường tiêu sái, trở nên vô cùng táo bạo, làm trò hề cho Đấu Phá xem, làm cho gia gia mình phải xấu hổ.

Càng nghĩ Tiêu Viêm sắc mặt càng trắng bệch, hắn nằm trên mặt đất chịu nửa đêm gió lạnh thổi, lần đầu tiên hắn cảm thấy rét lạnh đến xương, đây không chỉ là thân thể thương càng là tại tâm linh gặp bị thương nặng.

“Gia gia! Viêm Nhi để người thất vọng rồi! Ta xin phép đi trước..!!!”

Phải chờ một lúc sau, Tiêu Viêm mới đứng dậy được, hắn hít sâu một ngụm lạnh lẽo không khí, tay chậm rãi nắm chặt, ánh mắt nhìn Đấu Phá, lại nhìn Tiêu Lâm rồi mở miệng nói hối lỗi nhưng trong lòng thì tự nhủ:

“Kẻ lạ mặt khốn khiếp! Ta sẽ nhớ rõ mối thù này! Mặc kệ ngươi là đến từ đây ta Tiêu Viêm làm địa cầu người xuyên việt tuyệt đối sẽ không khuất phục! Huân Nhi! Nàng nhất định là của ta! Hãy chờ xem.”

Nghĩ xong Tiêu Viêm sắc mặt lúc này mới dần dần bình phục, ánh mắt kiên định liếc liếc mắt lầu các, sau đó vỗ vỗ thân thể, chợt mấy cái điểm động thân hình liền biến mất ở đen nhánh đêm tối.

Đấu Phá, Lăng Ảnh cũng không có ngăn cản hắn rời đi vì đối với bọn họ Tiêu Viêm cũng chỉ là một kẻ yếu, muốn làm việc xấu nhưng không thành công mà cái bọn họ quan tâm bây giờ là Tiêu Lâm sẽ giải quyết ra sao.

“Lăng huynh! Chuyện của tiểu tử thối kia làm với Huân Nhi chất nữ lão phu sẽ xử lí thật thích đáng! Hiện giờ thứ lỗi cho lão phu phải giải quyết việc khác!”

“Huyền Giai Trung Cấp Đấu Kỹ - Cuồng Sư Ngâm!!!”

Tiêu Lâm chắp tay đối với Lăng Ảnh ân cần nói rồi sau đó nhìn về phía Đấu Phá, phong thuộc tính đấu khí phun trào tạo thành một đôi cánh chim hiện ra rồi một đầu sư tử cuồng phong lập tức đánh tới.

“Huân Nhi tiểu thư! Nơi này sắp có trận chiến lớn giữa hai người kia! Ta dẫn ngươi rời đi trước!”

Lăng Ảnh mặc dù có chút tức giận vì hành động của Tiêu Viêm nhưng vẫn cố nhẫn nhịn vì nhớ tới mục đích tộc trưởng Cổ Tộc giao cho mình đến đây làm gì liền ôm lấy Cổ Huân Nhi rồi mang theo nàng rời đi.

“Lăng thúc! Ngươi có thể cứu người kia được không! Dù sao hắn đã giúp Huân Nhi một lần! Ta không muốn hắn bị Tiêu Lâm tiền bối bắt được!”

Cổ Huân Nhi bị Lăng Ảnh bế đi rồi bay lên không trung nhưng vẫn nhìn về phía Đấu Phá tràn đầy vẻ lo lắng, sau đó nàng lại nhìn Lăng Ảnh mở miệng nói nhưng Lăng Ảnh lại thở dài, lắc đầu nói:

“Huân Nhi tiểu thư! Lăng Ảnh xin kháng lệnh! Hơn nữa người thần bí kia không đơn giản như thế đâu! Sau lưng hắn có một người rất mạnh đi theo! Ta cảm thấy mình cũng đánh không lại hắn!”

Nghe Lăng Ảnh nói vậy thì Cổ Huân Nhi cũng giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ không tin được, Lăng Ảnh thúc thúc là Đấu Hoàng Đỉnh Phong, tại Gia Mã Đế Quốc này xem như đứng đầu liền cũng không đánh lại người thần bí bảo hộ giả.

Xem ra Tây Bắc Địa Vực không đơn giản, nàng mới đến Tiêu Gia mấy ngày liền đụng tới cường giả cấp độ này nhưng nơi này đáng nhẽ không có người mạnh như thế mới đúng chứ, không lẽ người thần bí này là Viễn Cổ Bát Tộc người sao.

“Muốn giết ta à! Đáng tiếc! Ngươi không có cơ hội đó!”

“Huyền Giai Cao Cấp Phi Hành Đấu Kỹ - Ưng Chi Dực!”

Đấu Phá nhìn thấy Tiêu Lâm đánh ra đấu kĩ về phía mình liền vui vẻ cười to, đấu khí trên người phun trào, chiến ý hừng hực, sau lưng mọc ra một đôi tử vân dực liền dễ dàng né tránh công kích và bay lên trời cao.

“Hành Tự Bí..!”

“Tiền Tự Bí…!”

Trong chớp mắt, Cửu Bí bên trong tốc độ bí pháp bị Đấu Phá vận dụng, thân ảnh của hắn loé lên một cái liền xuất hiện ở Tiêu Lâm phía sau rồi một đạo vô hình nắm đấm khổng lồ xuất hiện đấm bay Tiêu Lâm đi xa.