Chương 24: Chạm Trán Tiêu Viêm

Cùng lúc Raiden Makoto đi tới chỗ Đấu Phá để mượn tàn phá Tiên Khí - Thành Tiên Đỉnh thì tại một nơi toà thành thuộc Gia Mã Đế Quốc, một đạo thân khác của Nguyễn Anh Tuấn là Đấu Phá cũng nhận được tin tức truyền đến.

Ô Thản Thành là Gia Mã Đế Quốc một tòa cỡ nhỏ thành thị một trong, ở vào Đông Bắc Tỉnh tại Gia Mã Đế Quốc, gần với Ma Thú Sơn Mạch mà bây giờ là Yêu Đình cùng Đông Nam Tỉnh - Hắc Nham Thành rất gần.

Ô Thản Thành tại Gia Mã Đế Quốc cũng không tính là đại thành, trong thành người mạnh hàng đầu cũng chỉ là Cao Giai Đại Đấu Sư nhưng toàn bộ trong Ô Thản Thành tối cường gia tộc lại là Tiêu Gia, có Đấu Vương Cường Giả toạ trấn.

Không giống với nguyên tác, tại thời gian hiện tại thì Ô Thản Thành đệ nhất đại gia tộc Tiêu gia tại Gia Mã Đế Quốc có chút danh khí, cũng là Gia Mã Đế Quốc nhất lưu gia tộc, gia chủ Tiêu Lâm(ông nội Tiêu Viêm) là Bát Tinh Đấu Vương Cường Giả.

Hơn nữa gia chủ Tiêu Lâm càng là cùng hiện nay đế quốc trọng thần, một trong thập đại cường giả Nạp Lan Gia Đấu Vương Đỉnh Phong - Nạp Lan Kiệt sinh tử chi giao, hai bên gia tộc còn có hôn ước giữa hai đứa cháu từ nhỏ.

Đáng tiếc là Tiêu gia ngoại trừ Tiêu Lâm ra thì một cái Đấu Linh cũng không có, không cách nào bảo đảm tự thân lợi ích liền xuống dốc không phanh, thế lực cũng từ Gia Mã Thánh Thành lùi về đến Ô Thản Thành bên trong.

Nhưng kể cả như thế thì chỉ cần gia chủ Tiêu Lâm là Bát Tinh Đấu Vương vẫn còn sống thì Tiêu gia vẫn là Ô Thản Thành đệ nhất đại gia tộc, chiếm giữ thành nội càng nhiều lợi ích mà không ai dám động đến.

Ô Thản Thành mặt khác hai đại gia tộc Áo Ba Gia cùng Gia Liệt Gia trong tâm bất mãn nhưng bởi kiêng kị Tiêu Lâm cùng Nạp Lan gia và Tiêu gia hôn ước quan hệ cũng không dám quá nhiều lần nhằm vào Tiêu gia.

Ô Thản Thành phường thị từ trước đến nay là mở cực sớm nên mặc dù mặt trời mới ở chân trời hiển lộ ra một vòng ánh nắng chiều đỏ thì toàn bộ trên đường phố đã là vô cùng náo nhiệt, liên tục có người ra vào cổng thành.

“Đây chính là Ô Thản Thành - quê hương của vi diện chi tử thế giới này - Tiêu Viêm sao! Xem ra nơi này không đơn giản! Bên trong lại có mấy cái người có khí thế khiến ta sợ hãi! Không lẽ là Viễn Cổ Bát Tộc người! Là Cổ Tộc sao!”

Một đội khoảng hơn trăm người và hai mươi chiếc xe ngựa tại thủ vệ Ô Thản Thành cho phép vào trong liền chậm rãi bước vào Ô Thản Thành phường thị mà lúc này Đấu Phá ở trong xe quan sát bên ngoài, lẩm bẩm.

“Tiêu Viêm tới!”

“Mau tới nghênh đón Tam thiếu gia!”

“Tiêu gia tiểu ma đầu đến !”

“Tam thiếu gia rất đẹp trai a!”

....…………………………………….

Đột nhiên tại phía trước phường thị bỗng nhiên có từng tiếng kêu to khiến Đấu Phá hiếu kì nhìn qua khe cửa xe ngựa quan sát mà đập vào mắt hắn là một cái đại khái tại bảy tuổi tiểu nam hài xuất hiện.

Đi phía sau hắn là một đám thiếu niên, thiếu nữ mà những nơi đi qua chính là một mảnh huyên âm thanh khen ngợi, ngẫu nhiên có hai câu bất mãn chi ngôn cũng bị càng nhiều tiếng cười nói bao phủ.

Tiểu nam hài kia cũng vô cùng rất quen ứng đối lấy loại tràng diện này, gương mặt nghênh đón tiếng hoan hô khen ngợi của đám người khen tặng mà Đấu Phá thấy vậy liền lạnh lùng, mỉm cười lẩm bẩm:

“Đây là vi diện chi tử của thế giới này sao! Cũng quá yếu đi! Nhìn tu vi mới có ngũ đoạn đấu khí! Xem ra còn phải 8 năm nữa mới có thể bắt đầu nguyên tác sao! Cũng tốt! Nếu như thế ta càng có thêm nhiều thời gian đi làm việc khác!”

Đấu Phá ngồi trong xe, trong lòng lẩm bẩm suy nghĩ, hắn lần này đi qua Ô Thản Thành ngoại trừ đi xem nhân vật chính của thế giới này thì còn xác định kịch bản phát triển thời gian cụ thể so với nguyên tác.

“Đấu Phá đại nhân! Raiden Makoto cầu kiến! Xin cho phép ta mượn đi Thành Tiên Đỉnh! Đây là Già Thiên đại nhân trong tin tức truyền về đã nói rõ! Anh Tuấn chủ thượng cũng sai ta đi lấy nó để đi hỗ trợ Già Thiên đại nhân!”

Đột nhiên trong xe hư không bị xé ra một lỗ hổng, một đạo ngọc ngà bàn tay chui ra kèm âm thanh vang lên, người đến chính là Raiden Makoto mà đã sớm biết tất cả mọi chuyện Đấu Phá lấy ra Thành Tiên Đỉnh đặt vào ngọc ngà bàn tay.

“Cảm tạ Đấu Phá đại nhân! Raiden Makoto xin phép đi trước!”

Raiden Makoto nói thêm một câu liền mang theo Thành Tiên Đỉnh biến mất, Đấu Phá cũng gật đầu đáp lại, khác với bản tôn Nguyễn Anh Tuấn được Raiden Makoto xưng là chủ thượng, hai vị đạo thân bọn hắn lại được nàng xưng là đại nhân.

“Kỳ quái! Vừa rồi không gian giống như bị ai đó xé rách! Có thực lực như thế thì thấp nhất cũng là Đấu Tôn! Chẳng lẽ là phụ thân ngoài cử Lăng Lão bảo hộ ra thì còn một ít Đấu Tôn cường giả trong tộc cũng ẩn núp trong bóng tối nữa!”

Vào lúc Raiden Makoto rời đi thì Đấu Phá xe ngựa chậm rãi đi qua Tiêu Viêm đám người nhưng Tiêu Viêm bên cạnh một cái sáu tuổi mỹ lệ tiểu nữ hài trong mắt hiện lên một tia kim sắc hoả diễm nhìn xe ngựa với vẻ nghi hoặc lẩm bẩm nói.

“Không hổ là Đấu Phá Thương Khung khí vận chi nữ một trong! Linh hồn lực cảm giác thật cường đại! Giác quan lực cũng rất nhạy bén!”

Đấu Phá ngồi trong xe cũng cảm giác được tiểu nữ hài động thái nhưng không cảm thấy gì bất thường vì tiểu nữ hài này lai lịch không hề đơn giản, linh hồn lực của hắn cảm giác được xung quanh nàng có ba vị cường giả ẩn thân bảo vệ.

Ba người có một người là Đấu Hoàng Đỉnh Phong, chính là trung niên nam tử mặc hắc bào đang đi cùng, hai người còn lại thì hắn không cảm nhận được tu vi nhưng bọn họ đều ẩn thân trong hư không, xem ra tu vi thấp nhất cũng là Đấu Tôn.

Nhận ra điều này, Đấu Phá liền điều khiển đoàn xe ngựa rời đi, phải đến một lúc sau khi rời xa đám người Tiêu Viêm thì hắn mới biến mất khỏi trong xe ngựa rồi theo chỉ dẫn của ngươi xung quanh đi tới vị trí của Tiêu Gia.

“Roẹt… Roẹt… Roẹt…!!!”

Liên tiếp vung ra không ít thiên tài địa bảo bố trí trận văn để ẩn nấp tự thân xong, Đấu Phá liền bình tĩnh đi xuyên Tiêu Gia mà xung quanh hắn có người đi qua cũng không nhận ra điều gì bất thường.

Đấu Phá sau khi tìm tòi Tiêu Gia một hồi liền tìm tới nơi cần đến, cùng lúc này Tiêu Viêm đám người đã về tới Tiêu Gia, còn dẫn theo tiểu nữ hài và trung niên nam tử mặc hắc bào đi tới đại sảnh gặp gia chủ của Tiêu Gia.

Nấp kín tại trên xà ngang đại sảnh, Đấu Phá bắt đầu quan sát mọi chuyện xảy ra mà dưới sự trợ giúp của Thứ Nguyên Bia thì hắn cũng phát hiện rõ thân phận của tiểu nữ hài và trung niên nam tử mặc hắc bào.

Tên: Lăng Ảnh.

Tuổi: Hơn 100.

Chủng tộc: Nhân Tộc(Viễn Cổ Bát Tộc một trong - Cổ Tộc vòng ngoài - người hộ vệ).

Thuộc Tính Đấu Khí: Ám.

Tu Vi(Đấu Khí Pháp): Đấu Hoàng Đỉnh Phong(Bậc 7C).

Tu vi (Thân Thể): Đấu Hoàng Đỉnh Phong = Lục Giai Ma Thú(Bậc 7C).

Tu vi(Linh Hồn): Phàm Cảnh Hậu Kỳ = Lục Phẩm Luyện Dược Sư(Bậc 7C).

Thế lực: Cổ Tộc - Viễn Cổ Bát Tộc một trong(Bậc 6A).

Thân phận: Cổ Tộc Tộc Trưởng Chi Nữ Người Hộ Vệ.

Công pháp: Thiên Ảnh Sát Quyết - Địa Giai Cao Cấp(Bậc 7C).

Đấu kỹ: Ảnh Sát(Huyền Giai Cao Cấp), Ảnh Độn(Huyền Giai Cao Cấp), Ảnh Phân Thân(Huyền Giai Cao Cấp), Thiên Ảnh Dạ Xoa( Địa Giai Cấp Thấp), Ảnh Kiếm Phi Thiên Sát(Địa Giai Trung Cấp)…..

………………………………………………………

Tên: Cổ Huân Nhi.

Tuổi: 6.

Chủng tộc: Nhân Tộc(Viễn Cổ Bát Tộc một trong - Cổ Tộc, hậu duệ của Đấu Đế - Cổ Đế).

Huyết Mạch: Cổ Đế Huyết Mạch(chín thành huyết mạch gần với tổ tiên là Cổ Đế).

Tu Vi(Đấu Khí Pháp): Tam Đoạn Đấu Khí(vì huyết mạch gần với tổ tiên quá cao nhưng độ tuổi còn bé không thể chịu được khiến thể chất suy yếu, hiện không thể tu luyện công pháp, chỉ có thể tự chủ hấp thu đấu khí trong thiên địa) - (Bậc 9C).

Tu vi (Thân Thể):) Phàm Nhân(vì huyết mạch gần với tổ tiên quá cao nhưng độ tuổi còn bé không thể chịu được khiến thể chất suy yếu khiến thân thể còn yếu hơn người bình thường) - (Bậc 10).

Tu vi(Linh Hồn): Phàm Cảnh Trung Kì(vì huyết mạch gần với tổ tiên quá cao khiến cho thể chất suy yếu nhưng linh hồn lực mạnh mẽ có thể so với Tứ Phẩm Luyện Dược Sư) - (Bậc 8C).

Thế lực: Cổ Tộc - Viễn Cổ Bát Tộc một trong(Bậc 6A).

Thân phận: Cổ Tộc Tộc Trưởng Chi Nữ, Cổ Tộc Tiểu Công Chúa.

Công pháp: Cổ Đế Kinh, Kim Diễm Phần Thiên Quyết(Bậc Cao 6A).

Đấu kỹ: Yến Phản Kích(Huyền Giai Cao Cấp), Thủ Hộ Quái Chưởng(Huyền Giai Cao Cấp), Đế Ấn Quyết(Địa Giai Cao Cấp), Đại Tịch Diệt Chỉ(Thiên Giai Cấp Thấp)…

Bảo Vật: Kim Đế Phần Thiên Viêm(Dị Hoả Bảng xếp hạng thứ tư - hiện đang dần dần dung hợp).

………………………………………………………………………….

Cùng lúc Đấu Phá quan sát hai người thì gia chủ Tiêu Gia - Tiêu Lâm lại cùng với Lăng Ảnh nói chuyện với nhau mà Lăng Ảnh chỉ cười tủm tỉm đáp lại rồi một lúc sau mới giả vờ không cự tuyệt, gật đầu đồng ý.

“Tiêu Viêm ca ca! Ngươi biết bọn họ là ai không! Không biết hai người họ tới Tiêu Gia làm gì sao?”

Trong khi Tiêu Lâm và Lăng Ảnh còn đang trò chuyện thì ở Tiêu Gia đám trẻ con có một tiểu nữ hài đứng gần Tiêu Viêm tên là Tiêu Mị nhích lại gần hắn, ánh mắt thường thường ngó lên phía trên, tò mò hỏi.

“Chuyện này ta cũng không rõ! Chỉ là nghe trung niên nam tử kia muốn cho tiểu nữ hài kia ở nhờ ở Tiêu gia một đoạn thời gian! Hắn hôm nay tới đây là muốn gặp gia gia ta để thương lượng!”

Tiêu Viêm lắc đầu nhìn Tiêu Mị, lại nhìn phía trên Tiêu Lâm cùng Lăng Ảnh đang trò chuyện, trong lòng cũng là xuất hiện nghi vấn một chút nhưng sau đó vẫn mở miệng nói ra những gì mình biết được.

“Bọn họ muốn tới Tiêu gia ở một thời gian sao? Nhưng sao lại chọn Tiêu Gia!”

Tiêu Mị mắt đẹp nhìn phía Lăng Ảnh và Cổ Huân Nhi suy nghĩ mà Tiêu Viêm lúc này trong lòng một trận vui sướng, đây chẳng phải là nói thanh nhã thoát tục tiểu nữ hài về sau đều sẽ xuất hiện ở Tiêu Gia sao.

“Cảm tạ gia chủ Tiêu Lâm! Vậy Huân Nhi sau này phiền toái các vị chiếu cố rồi! Thứ này xem như tạ lễ cùng chi phí sinh hoạt của Huân Nhi! Mong gia chủ Tiêu Lâm nhận lấy!”

Giống như bàn bạc đã xong, Lăng Ảnh chấp tay cười nói rồi duỗi tay phải lau lau ngón tay cái có một quả nhẫn trữ vật? ngay sau đó một cái toàn thân được làm bằng ngọc thạch hộp ở trong tay hắn trống rỗng xuất hiện.

“Phù…!!!”

Tiêu Lâm vừa cầm lấy cái hộp ngọc thì mở ra xem xét, ngay sau đó một cỗ mùi thơm lạ lùng tức khắc tràn ngập đại sảnh khiến người xung quanh đều cảm thấy tinh thần chấn động, tu vi gia tăng không ít.

Đấu Phá cũng bị hương thơm này đánh ra tỉnh táo lại mà bên trong cái hộp ngọc lúc này là một viên lớn nhỏ đan dược đang lẳng lặng nằm gọn mà cỗ mê người mùi thơm chính là từ nó phát ra.

“Đây là Lục Phẩm Đan Dược - Đấu Linh Đan! Có thể trợ giúp Đấu Vương tăng cường nhất tinh tu vi! Lăng Ảnh các hạ quá khác khí rồi!”

Đã là Bát Tinh Đấu Vương nên Tiêu Lâm có tầm mắt vô cùng cao, ngay khi vừa nhìn thấy viên đan dược thì tức khắc kinh ngạc nhìn Lăng Ảnh rồi nói ra lai lịch cũng như công dụng của loại đan dược này.

Đại sảnh người bên trong khi nghe Tiêu Lâm nói xong thì từng người hai mắt đột nhiên trừng lớn lên, nóng cháy ánh mắt, gắt gao chăm chú vào Tiêu Lâm trong tay cái hộp cổ ngọc như thể muốn ghi nhớ thật kĩ nó.

“Ực…!!!”

Tiêu Gia đám tiểu tử đứng đầu đại tỷ - Tiêu Ngọc lúc này phấn nộn kiều lưỡi nhẹ nhàng liếm môi đỏ nuốt nước bọt, đây chính là Lục Phẩm Đan Dược a, tại Gia Mã Đế Quốc chính là cấp cao nhất đan dược mà người lạ mặt này lại cho như không.

Hiện tại thời gian cách nguyên tác còn 8 năm, Tiêu Ngọc mới chỉ có 10 tuổi, vẫn chưa đi Già Nam Học Viện nhưng tu vi đã tu luyện đến thất đoạn đấu khí, có thể coi như là một tiểu thiên tài ở Tây Bắc Địa Vực cằn cỗi này.

“Đây chỉ là một ít vật nhỏ! Thỉnh gia chủ Tiêu Lâm nhận lấy! Chờ tại hạ sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền sẽ đến đón Huân Nhi về sẽ mang thêm lễ vật cảm tạ khác đến!”

Nhìn mọi người ngoại trừ Tiêu Lâm ra còn giữ được vẻ bình tĩnh, còn lại thì đều thất thố bộ dáng thì Lăng Ảnh vẫn chắp tay bình tĩnh mỉm cười nói nhưng trong lòng sớm đã coi thường, khi xưa Tiêu Tộc giờ nghèo đói đến thế sao.

“Vật nhỏ? Đồ vật như vậy mà lại nhỏ sao! Coi như gia chủ là Đấu Vương muốn lấy vật này cũng không dễ dàng gì đâu đó!”

Mọi người trong đại sảnh của Tiêu Gia trong lòng liên tục hò hét suy nghĩ, khóe miệng có chút run rẩy, đây là đến từ nơi nào kẻ nhà giàu, sẵn sàng đem cao cấp đan dược trở thành vật nhỏ để trả thù lao nhờ nuôi dưỡng một tiểu nữ hài.

“Lăng huynh quá khách khí! Yên tâm đi! Có Tiêu Lâm ta ở đây thì Huân Nhi chất nữ ở Tiêu Gia ta tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất nào!”

Tiêu Lâm chắp tay nói, ngày thường nghiêm túc khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, đối với Lăng Ảnh cùng Cổ Huân Nhi lộ ra hiền lành mỉm cười trên khuôn mặt, đây quả nhiên là mang bảo đến nhà hắn a.

Bên dưới Tiêu Gia nghe Tiêu Lâm nói vậy thì con trai hắn là Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão cũng là thân thiết nhìn, đối với bọn họ mà nói, chiếu cố một cái tiểu bối để đổi lấy cao cấp đan dược quả thực là chuyện tốt.

“Cảm ơn Tiêu Lâm gia gia!!!”

Đứng bên cạnh Lăng Ảnh là Cổ Huân Nhi, khuôn mặt nhỏ bày ra phúc hậu và vô hại mỉm cười nói, tuy vậy bên trong linh động đôi mắt lại là hiện lên một tia giảo hoạt nhưng nhanh chóng bị vẻ lém lỉnh che mất.

Chỉ có ẩn nấp trên xà ngang của đại sảnh Tiêu Gia là Đấu Phá bắt được liền trong lòng lẩm bẩm suy nghĩ lần này Tiêu Gia coi như xui, muốn lấy đồ của Cổ Tộc thì ai chiếm ai tiện nghi còn không nhất định đâu.

…………………………………………………………………………

Thời gian chớp mắt trôi qua tới đêm khuya tĩnh lặng, nhàn nhạt ánh trăng từ phía chân trời rải xuống mà Lăng Ảnh cùng Cổ Huân Nhi đã được Tiêu Lâm an trú nghỉ ngơi tại một toà lầu các có vẻ hết sức u tĩnh.

“Vèo…!!!”

An tĩnh đêm khuya, một đạo hắc ảnh bỗng nhiên lóe lên, hắn lén lút bước chân nhẹ điểm mặt đất, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng phi đến lầu các, động tác quen thuộc đường đi như vậy chứng tỏ rất quen thuộc nơi này!”

“Thú vị! Tiêu Viêm hôm nay lại hành động sớm như vậy sao! Nhưng hôm nay ngươi gặp xui rồi vì ta đã sớm ở đây!”

Nằm ẩn nấp trên một cái cây lớn Đấu Phá sớm đã nhận ra hắc ảnh là ai liền lẩm bẩm nói mà Tiêu Viêm trong cặp kia đen nhánh mang theo nóng cháy ánh mắt nhắm thẳng đến lầu các một cái phòng.

Nhàn nhạt đấu khí như ẩn như hiện từ trong cơ thể của Tiêu Viêm thẩm thấu ra và bao vây lấy thân hình, hắn nhẹ lặng lẽ xâm nhập vào lầu các mà Đấu Phá cũng lặng lẽ bám theo sau lưng Tiêu Viêm.

“Lăng Ảnh đại thúc hiện đang đi nói chuyện với gia gia! Bây giờ là thời gian thích hợp nhất!”

Tiêu Viêm chậm rãi tới gần lầu các phòng nhỏ, nỉ non giọng nói vang lên, trong lòng dâng lên một đạo xúc động ý tưởng mà đi theo sau lưng Tiêu Viêm là Đấu Phá thì mỉm cười tiếp tục đi theo đằng sau.

“Tới nơi rồi!”

Tiêu Viêm giống như tia chớp bắn đi, cuối cùng thân ảnh hắn đứng trước của phòng nhỏ, đúng lúc đang muốn lẻn vào Cổ Huân Nhi khuê phòng lúc thì Đấu Phá cảm thấy không ra tay không được liền đột nhiên hiện ra ngăn cản.

“Phanh!”

Tiêu Viêm bị chấn kinh, vội vàng liền ngã xuống đất, hắn nhanh chóng lùi lại dừng ở lầu các cách đó không xa cự thạch mặt trên rồi đầy vẻ kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khiếp sợ nhìn người ngăn cản mình.

Xuất hiện trước mặt hắn là một tiểu nam hài chỉ khoảng 8 tuổi, hai đứa trẻ chỉ vừa mới gặp mặt nhưng bốn con ngươi liên tục va chạm, phụt ra một chút hỏa hoa nhưng Tiêu Viêm khí thế lại nhanh chóng bị Đấu Phá đè đến khó thở.