Chương 3: Cảm Giác Ăn Nhờ Ở Đậu

Mạnh Phi có hơi không hiểu rõ đầu đuôi ra sao, sau khi sửng sốt một lúc, hắn đậy kín cái hộp gỗ lại, sau đó cau mày, lông mày sắp nhíu thành bánh quai chèo, nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra được, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Và còn có, cái hộp gỗ này, cứ đột nhiên xuất hiện như thế sao?

Tất cả những gì vừa xảy ra lúc nãy đã hoàn toàn đảo lộn sự hiểu biết của Mạnh Phi…

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn đó là tất cả mọi thứ đều liên quan đến miếng ngọc bội của tổ tiên truyền lại!

Chỉ có điều, tại sao lại như vậy, tại sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, ông cụ đó là ai, con chim đó là chuyện gì, tại sao ông ấy không nói một câu nào, chỉ biết cười khúc khích rồi hoàn toàn biến mất?

Lẽ nào, người kia là tổ tiên của bản thân mình?

Xem ra, cũng chỉ có thể giải thích như vậy!

Hiện tại, trong nhà không có ai, chính là thời cơ tốt, Mạnh Phi hơi hơi nhắm mắt lại, tìm kiếm phương pháp điều trị đôi chân, sau đó mở cái hộp gỗ sơn đen như mực, lấy kim bạc đâm vào chân mình.

Thật ra, Mạnh Phi cũng không biết thật hay giả, nhưng chân đã như vậy rồi, cứ coi ngựa chết là ngựa sống để chữa bệnh, nhỡ được thì sao?

“Lăng Tuyền, Độc Mũi, Huyết Hải, Túc Tam Lý …”

Mạnh Phi vừa nhỏ giọng lầm bẩm, vừa ghim kim xuống mấy cái huyệt vị, trên thực tế, hắn cũng không biết những thứ này, dù sao cũng chỉ là một người giao hàng chuyển phát nhanh, làm thế nào có thể hiểu những điều này, nhưng bây giờ chỉ cần thiền định nghĩ đến nó, sau khi mở mắt là có thể tìm thấy chính xác các huyệt vị này, nói ra cũng thật thần kỳ, nếu không phải là hắn tự mình trải qua thì cơ bản sẽ không tin tưởng vào chuyện này.

Mặc dù không hiểu những điều này, nhưng cũng đã xem trên phim truyền hình diễn như thế nào, Mạnh Phi cũng học theo răm rắp, từ từ ghim kim xuống, sau khi ghim xong hết mấy huyệt vị thì cảm thấy toàn thân rung lên, ngay sau đó, một luồng khói đen bay ra từ trong đầu gối, trực tiếp bị hình xăm Nhạc Trạc hấp thu, khiến cho Mạnh Phi sợ hết hồn, đây là xảy ra chuyện gì vậy?

Mạnh Phi hơi sửng sốt, cũng không cảm thấy gì bất thường, còn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, trong khi nơi bị tổn thương ở chân thậm chí không còn cảm thấy một chút đau đớn nào nữa!

Vết thương ở chân được chữa lành rồi sao? Rất nhiều bệnh viện lớn đều không thể chữa được mà chỉ cần như vậy là ổn rồi?

Mạnh Phi hơi khó tin, suy cho cùng điều này thật không sự không đáng tin cậy, không riêng gì hắn, nói cho ai nghe thì họ cũng không tin, nói không chừng còn nói hắn là một thằng ngốc, nhưng vết thương chân thì đúng là lành rồi, vì trước khi tắm, hắn ta vác hai bao gạo lên lầu, vết thương chân vẫn đau âm ỉ suốt, điều này không thể lừa được ai, mà lại không thể không uống thuốc mà hết đau được, chuyện này trăm phần trăm là công lao của châm cứu.

Xem ra, những dòng chữ viết trên hộp gỗ không phải là giả, mà cụ ông râu tóc bạc phơ ấy cũng không hề nói dối…

Sau khi hiểu hết mọi chuyện, Mạnh Phi như nhặt được bảo bối, rút kim bạc ra khỏi chân rồi xếp ngay ngắn vào hộp gỗ, đặt sang một bên, chuẩn bị sau khi rời khỏi đây thì cố gắng bảo tồn lại, đây thật sự là một bảo bối!

Chỉ là, luồng khói đen kia là chuyện như nào vậy?

Tuy nhiên, Mạnh Phi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nghe có người trở về, còn đập mạnh vào cửa, không cần nhìn cũng biết chắc hẳn đó là cô em vợ ngổ ngáo Lý Hiểu Nhã đã quay lại.

Người phụ nữ này, khiến Mạnh Phi đau đầu nhất…

Sau khi nhhắn chóng thu dọn một chút, Mạnh Phi mặc quần áo xong, giấu chiếc hộp gỗ nhỏ đó vào trong quần áo rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Lý Hiểu Nhã mặt mày hằm hằm, khiến Mạnh Phi sợ hãi, làm sao cô ta lại đứng ở cửa nhà vệ sinh vậy, còn im lặng, muốn hù chết người khác à?

Trong lúc Mạnh Phi đang ngây người, Lý Hiểu Nhã không hỏi gì, mở miệng là mắng hắn một trận: “Mạnh Phi, hắn có bệnh à? Ở trong nhà vệ sinh lại giữ yên lặng, anh muốn làm gì?”.

“Tôi hỏi anh, nhà vệ sinh đã dọn sạch chưa? Tôi không muốn thấy cái gì đó cay mắt đâu, nếu không thì anh biết hậu quả rồi đó! Đi đi, nhìn cái gì vậy, nấu ăn nhanh đi, tôi đói rồi, nhớ kỹ là rửa đồ ăn sạch sẽ một chút, có nghe không?”.

Mạnh Phi vừa mới há miệng, chưa kịp trả lời đã bị Lý Hiểu Nhã đẩy sang một bên, suýt thì ngã xuống sàn, nhưng may mắn là chân không còn đau, nếu không thì chắc chắn sẽ ngã nhào xuống.

Người phụ nữ này, chính là ác mộng của Mạnh Phi!

Vẻ mặt Mạnh Phi bất lực, cũng không nói gì nữa, sau khi thầm than thở, hắn chuẩn bị đi vào bếp, giờ đã 6 rưỡi, tất cả mọi người sắp trở về, nếu 7 rưỡi mà vẫn chưa nấu xong cơm thì chờ hắn không chỉ là một trận chửi mắng mà là một trận soi mói sỉ nhục.

Tuy nhiên, khi Mạnh Phi vừa bước được một bước, hắn nghe thấy Lý Hiểu Nhã hô lên: “Này, anh đợi một chút, anh quay người lại đây”.

Mạnh Phi cởi trần, hơi cau mày, áo còn chưa mặc vì quấn chiếc hộp gỗ ở bên trong, nhưng như vậy, hình xăm trên ngực lộ ra, Lý Hiểu Nhã gọi hắn lại cũng vì chuyện này.

Đúng như dự đoán, Lý Hiểu Nhã lập tức trợn mắt, sau vài lần chớp mắt, gào lên: “Mạnh Phi à Mạnh Phi, anh học gì không học, nhất định lại xăm cái hình xăm cũ nát đó, anh nói chút đi, chút tiền mà anh kiếm được mỗi tháng còn không đủ mua thức ăn cho con chó Hoan Hoan, lại còn học người ta xăm hình sao? Anh có tư cách đó sao?”.

“Ngày nào tôi cũng không muốn nói về anh. Chị gái tôi gả cho anh đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân chó, đến cả phân trâu anh còn không xứng, phi!”

“Người ta xăm mình, đó cũng là thời thượng còn anh thì sao? Chính là đồ nhà quê, quê mùa chết đi được, nông dân đi mau đi, mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Mạnh Phi rất muốn nói rằng hình này không phải là hình xăm, nhưng cơ bản Lý Hiểu Nhã không cho hắn cơ hội nói chuyện, sau khi nói xong, cô ta đẩy Mạnh Phi ra, hơn nữa đẩy rất mạnh, khiến hắn ngồi bệt xuống đất, mà cô gái này, đi thẳng vào nhà vệ sinh, còn mạnh tay đóng cửa lại.

Tiếng “bốp” này càng khiến Mạnh Phi sợ hết hồn, may mà hắn cũng quen rồi, nếu không chắc phải sợ hết hồn.