Chương 2: Là Sự Thật

Tuy nhiên, Mạnh Phi ngất xỉu lại chợt “tỉnh giấc” trở lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một không gian tối đen như mực, không nhìn thấy gì, cảm giác khủng hoảng như mình đang ở trong một hố đen.

Ngay sau đó, một con chim lớn xuất hiện, thoạt nhìn trông giống như một con Phượng Hoàng, Mạnh Phi cũng không hiểu, dù sao có ai từng thấy qua thứ này thì tất cả đều là từ những câu chuyện thần thoại xa xưa, thực chất đây là một con Nhạc Trạc màu đen, trên đó còn một ông cụ râu tóc bạc phơ trắng đứng, khí chất thần tiên, rất hiền lành.

Lúc này, Mạnh Phi hoàn toàn hoang mang, đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ là mình đã chết rồi sao?

Đây là địa ngục à? Có phải ông cụ râu tóc bạc phơ này đến đây để lấy đi hồn phách của chính mình không?

Trong lúc Mạnh Phi đang thắc mắc, cái loại cảm giác đau đớn đó dần biến mất, mà lúc này con chim lớn đó lại bắt đầu vỗ vỗ đôi cánh, giống như là muốn bay lên, còn có cả ông cụ râu tóc bạc phơ vẫn đứng trên lưng chim liên tục cười lớn không nói gì.

Ở đây rất tối và cũng vô cùng vắng vẻ, nhưng cảm giác sợ hãi đó lại thực sự biến mất một cách kỳ diệu, thay vào đó là một khung cảnh yên bình.

Mạnh Phi lắc lắc đầu, chầm chậm đứng dậy, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy một luồng ánh sáng đen vụt ra từ tay ông cụ râu bạc phơ, ngay sau đó, luồng ánh sáng đen ấy chạy thẳng vào giữa hai lông mày của Mạnh Phi.

“A...”

Trong nháy mắt, Mạnh Phi chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, vừa căng đầy vừa đau đớn, còn đau hơn cảm giác bỏng rát trước đó, mà luồng ánh sáng đen ấy thực sự chui vào bên trong đầu anh.

Mạnh Phi không biết chuyện này là sao, chỉ cảm thấy rất đau đớn, thậm chí còn không nói được lời nào.

Vốn dĩ, Mạnh Phi muốn hỏi thăm tình hình một chút nhưng cơ bản là không kịp.

Sau khi luồng ánh sáng đen đó chui vào, mắt Mạnh Phi tối sầm lại, không còn nhìn thấy gì nữa, con chim to lớn biến mất cùng ông cụ râu tóc bạc phơ, nhưng chỉ có điều hắn không có ngất đi mà còn đang duy trì tỉnh táo.

Sau khoảng 10 giây, cảm giác đau đớn đó bắt đầu biến mất, điều này khiến Mạnh Phi thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ngay lúc đó, một số biểu tượng quái lạ xuất hiện trong đầu, và một số cuốn sách cổ, cũng như các phương pháp châm cứu, các bài thuốc chữa bệnh dân gian, tất cả đều như một đống mã lộn xộn, mạnh mẽ thấm vào đầu anh, giống như một tập tin file ở trên máy tính, được truyền đi nhanh chóng.

Cảm giác này, kéo dài mười mấy phút, khi Mạnh Phi tỉnh dậy, thấy mình vẫn ở trong nhà vệ sinh, chỉ là bên cạnh có thêm một cái hộp gỗ, trông có vẻ cổ kính, hẳn là không phải là vật bình thường, còn “hình xăm” kia trên ngực, vẫn còn đó y nguyên.

“Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy, nằm mơ sao? Cũng không phải thế, cái hộp gỗ này có chuyện gì vậy? Con chim to lớn và ông cụ râu trắng...”

Đầu óc của Mạnh Phi rất rối loạn, nhưng đây là thế giới thực, ấy vậy mà lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy, điều này khiến hắn nghĩ không ra, cũng rất là kinh ngạc, nếu không phải không thấy ngọc bội nữa, trên ngực lại có thêm “hình xăm” và sự xuất hiện kỳ lạ của một chiếc hộp gỗ, hắn chỉ có thể nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Tuy nhiên, thực tế đã nói lên tất cả, đây không phải là giấc mơ mà là sự thật!

Mạnh Phi đứng tại chỗ, đã quên mất việc dọn dẹp nhà vệ sinh, bắt đầu nhắm mắt lại, thử cố nhớ lại những chuyện vừa rồi, còn có những kỹ thuật y học chữa bệnh kỳ lạ đó, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn không khỏi giật mình, bởi những kiến thức đó như là khắc ở trong đầu vậy, muốn quên cũng không thể nào quên được, và chỉ cần nhớ lại là được ghi chép một cách vô cùng rõ ràng, không khác gì lật sách ra để nhìn cả.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bản thân mình trở thành thần y sao? Không thể nào!

Một lần nữa nhìn vào hộp gỗ, bên trong lại là một bộ kim châm cổ xưa, tổng cộng có mười hai cây kim bạc, mà trên chuôi của mỗi kim bạc, tất cả đều được khảm bằng “Dương chi bạch ngọc”, cũng được chạm khắc thành hình dáng đầu của con cim lớn, trông rất sống động tinh xảo, dù sao thì thể tích của viên ngọc cũng quá nỏ, có thể được chạm khắc được như vậy, thật sự là tài nghệ của bậc đại sư.

Và cái hộp gỗ kia, trên đỉnh trong nắp hộp thình lình viết bốn chữ lớn “Nhạc Trạc Thánh Châm”, bên dưới còn vài chữ nhỏ “Phối hợp với Nhạc Trạc Bảo Điển, có thể cứu người trong cơn nguy kịch, thậm chí hồi sinh”!

Điều này có nghĩa là gì?

Phải chăng trong đầu chính là “Nhạc Tạc Bảo Điển”, bên trong hộp là “Nhạc Trạc Thánh Châm”, khi cả hai sử dụng cùng nhau sẽ đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi sao?

Đây, đây không phải là một trò đùa đúng không?