Chương 13: Tên mập đáng chết

Bác sĩ cho biết, dù ông cụ được cứu sống nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi để tránh tình trạng tái phát, Mạnh Phi cũng biết, sau khi đi theo đến bệnh viện đã lén bỏ thẻ ngân hàng lại vào túi quần áo của ông cụ, dù sao số tiền này cũng quá nhiều, cầm không chắc tay.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh của ông cụ, Mạnh Phi nhìn thoáng qua, ông cụ đã ngủ rồi, cuối cùng cũng yên tâm, vừa chuẩn bị lên đường để về tiếp tục công việc, hôm nay rất nhiều kiện hàng, đã chậm mấy tiếng đồng hồ, nếu giao không xong thì không cỉ bị mắng mà còn bị trừ tiền công.

Nhưng, lúc này, Tưởng Nhất Thiên đi về phía Mạnh Phi, còn có trợ thủ cũng đi theo bên người.

“Cậu thanh niên, bây giờ chuyện đã kết thúc rồi, anh cũng đã trong sạch, haha…Nhưng mà, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, nếu không thì tìm thời gian rảnh, đến một chỗ, ngồi xuống chậm rãi tán gẫu?”

Tưởng Nhất Thiên nhìn Mạnh Phi với nụ cười rạng rỡ, nói rất chân thành, hắn ta như vậy không phải vì mục đích gì khác mà muốn tìm hiểu, vì điều này thật không thể tin được, nếu học được thì chắc chắn sẽ cứu chữa được nhiều bệnh nhân hơn, đó là chuyện tốt nên hắn ta cứ túm mãi không buông tha.

“Bác sĩ Tưởng, rất xin lỗi, bên tôi hôm nay rất bận, công việc đặc biệt nhiều, nếu không giao hết chắc chắn sẽ bị trừ lương, nên… thật sự xin lỗi.”.

Mạnh Phi không biết giải thích thế nào, hơn nữa công việc bên công ty thực sự rất nhiều, nếu hôm nay không giao hết, chắc chắn sếp sẽ không vui, nếu trừ thêm vài trăm đồng nữa thì thật sự đau lòng chết mất.

Ngoài ra, những gì đã xảy ra với Mạnh Phi, hắn không biết nói thế nào cũng không nói được, nhưng có nói cũng không ai tin, nên hắn không có ý định giải thích gì, vừa khéo tìm được cái cớ, nói xong cũng chạy, chỉ để lại Tưởng Nhất Thiên cùng với người trợ thủ kia đứng tại chỗ đờ ra, vẫn luôn nhìn bóng dáng của Mạnh Phi cho đến kho biến mất không thấy tăm hơi.

Mạnh Phi vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện thì điện thoại đổ chuông, nhìn vào số điện thoại, hắn không khỏi nhíu mày: “Alo, sếp ơi, chuyện đó, tôi…”

“Cái gì thế này thế kia, tôi gì mà tôi? Tự mình nói đi, giao một thùng rượu mà cũng lâu như vậy chưa trở lại, biết rõ là hắn đi giao hàng, không biết còn tưởng rằng hắn đi uống rượu đấy, nhhắn chóng trở về, nếu như hôm nay không giao hết những kiện hàng này thì anh cũng cút đi cho tôi.”

Người sếp này vẫn luôn khó chịu như vậy, Mạnh Phi đã quen từ lâu, chỉ có điều hôm nay ông ta thật sự nổi giận, bởi vì từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ nói hắn cút xéo đi, nhưng hôm nay lại nói, xem ra là nổi cơn giận lôi đình.

Công việc này Mạnh Phi đã rất vất vả mới tìm được, không thể mất như thế được, vốn dĩ được kiếm được ít tiền rồi, nếu còn mất việc này thì phải nói như thế nào với người trong nhà đây?

Cho nên có như thế nào cũng phải bám trụ.

Chuyện này, cuối cùng kết thúc, cả người Mạnh Phi thoải mái, mặc dù bị ông chủ mắng, nhưng không có chuyện gì lớn là tốt rồi.

Đi ra cửa bệnh viện, Mạnh Phi gọi một cái xe, chạy thẳng đến khu chung cư của chính mình, xe đạp chạy bằng điện còn ở trước cửa ra vào, nhất định phải lấy lại, sau đó mới có thể giao hàng tiếp.

Đón xe rất nhhắn, không đến hai mươi phút, Mạnh Phi đã trở về khu chung cư, lúc này xe đạp điện đang chỗ này đặt, hắn đi tới, trực tiếp cưỡi đi rồi, trong lòng rất đau, bởi vì vừa nãy đón xe bỏ ra hơn hai mươi tệ, đây chính là tiền cơm trưa trong hai ngày.

Dọc theo đường đi, cũng không có nghĩ quá nhiều, nhàn nhã cưỡi xe, dù sao hôm nay cứu người, tâm trạng cũng khá, hơn nữa khắp toàn thân tràn đầy sức mạnh, cái cảm giác này trước đây căn bản là không có, Mạnh Phi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là có quan hệ với chuyện cứu người.

Đến cửa ra vào của công ty, Mạnh Phi vừa mới xuống xe, chưa kịp nhặt hàng thì nhìn ông chủ ưỡn cái bụng đi ra: "Mạnh Phi, anh làm gì mà giờ mới đến hả? Giao một kiện hàng cũng mất cả thời gian ăn bữa trưa rồi, tôi cảnh cáo anh, hôm nay những đơn hàng này nhất định phải giao xong, nếu không tiền lương tháng này sẽ bị cắt một nửa, sau đó lập tức cút xéo cho tôi.”

Gì đó, đây là yêu cầu vô lý gì? !

"Ông chủ, chuyện này..."

Mạnh Phi nhìn thoáng qua chuyển phát nhhắn đang chồng chất như núi, vừa mới muốn nói gì, đã bị ông chủ chửi lại: "Này gì đó này, kia cái gì vậy, còn không trhắn thủ thời gian làm việc, nếu không một chút tiền không có, nhhắn, tốc độ, nhhắn chạy đi cho tôi!"

Mạnh Phi cũng không dám nói thêm cái gì, vốn dĩ tiền kếm được cũng ít, cũng không có hợp đồng và bảo hiểm, hiện tại trhắn chấp, chỉ có tự mình chịu thiệt, cho nên sau khi rối rắm hít sâu một hơi thì bắt đầu làm việc.

Mặt khác, Mạnh Phi cũng không có giỏi ăn nói, có cãi lại, hắn cũng nói không lại tên mập mạp chết bầm này.

Hiện tại, đã là giữa trưa, Mạnh Phi vẫn bận việc, vẫn chưa ăn cơm, đói bụng ục ục, nhưng hắn không kịp ăn cơm, chỉ có thể tiếp tục làm việc, những kiện hàng cần phải giao xong, đoán chừng là phải làm đến tối.

Quả nhiên, lúc Mạnh Phi vừa đưa xong kiện hàng cuối cùng thì cũng đã là hơn tám giờ tối rồi, toàn thân mệt mỏi không chịu được, bụng cũng gọi không ngừng, may là trên đường có uống vài ngụm nước, nếu không thì thực sự là không chịu đựng nổi.