Chương 12: Bồi thường

Mặt khác, hiện tại đến cả Tưởng Nhất Thiên cũng đã nói như thế rồi thì đương nhiên là hắn ta cũng không có cách nào phản bác lại, hơn nữa sự thực đã chứng minh tất cả.

“Cái kia, cậu thanh niên, vừa nãy… thật sự là tôi xin lỗi, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi.”

Trợ lý ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không thể kìm nén được, sau khi đứng lên, xoay người về phía Mạnh Phi và nói, nhưng Mạnh Phi không để ý gì cả, chỉ khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, những điều này không quan trọng, quan trọng là người ta không có chuyện gì, người không có chuyện gì là được”.

Câu nói này, thật ra là lời nói từ trong đáy lòng, nếu không Mạnh Phi thật sự sẽ áy náy cả đời, dù sao ông cụ cũng vì rót nước cho anh, nếu không thì cũng sẽ không bị như vậy, hiện tại cuối cùng cũng ổn rồi, người sống lại, mọi việc tốt đẹp.

“Nhân tiện, anh bạn nhỏ, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi thật sự muốn học hỏi, không có ý gì khác, mong rằng cậu sẽ nói cho tôi nghe, thật sự, vô cùng cảm ơn.”

Tưởng Nhất Thiên tỉnh lại, tiếp tục hỏi, Mạnh Phi cũng không biết nói thế nào, cũng không thể nói ra bí mật này được, cho nên đang muốn tìm cớ lấp liếm qua chuyện, thế nhưng vừa lúc đó, người phụ nữ mập mạp trừng mắt lên, hét lên với Mạnh Phi: “Tên kia, đừng tưởng rằng người sống rồi thì không sao, nếu không phải vì mày thì bố tao cũng không suýt chết, mày nhanh chóng bồi thường tiền đi, năm mươi vạn, một xu cũng không được thiếu.”

Người phụ nữ này vậy mà vẫn còn cắn mãi không tha, Mạnh Phi nghe những lời này, cũng không biết nói cái gì, hai người bác sĩ bên cạnh cũng giống như chưa từng thấy người như thế, bố chết thì giả khóc, hiện tại cứu sống rồi không những không cảm ơn người có ơn cứu mạng mà còn đòi tiền người ta, đây là thế nào vậy, nghèo đến điên rồi sao?

Lúc này, hai người cũng thấy khó chịu, vừa định nói thay Mạnh Phi vài câu thì nhìn thấy ông cụ hắng giọng, có vẻ là có điều muốn nói.

“Đừng ồn ào nữa, có còn biết xấu hổ không hả? Câm miệng đi, đừng có mất mặt ở đây nữa!”

Ông cụ, bỗng nổi cơn thịnh nộ, nhìn con gái rồi mắng mỏ, sau đó liếc nhìn Mạnh Phi và hai bác sĩ, ông cụ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói tiếp: “Tôi bị thế này thì có quan hệ gì với cậu thanh niên nhà người ta đâu, chính bản thân tôi tự ngã xuống, làm sao có thể vu oan cho người ta được hả? Con đừng có không biết xấu hổ như vậy, người ta đã cứu bố, con còn đòi tiền người ta, lương tâm của con đâu rồi, bị chó ăn rồi sao?”.

“Con ơi là con, là bố dạy con không tốt, khắp nơi khiến cho bố mất mặt, còn không nhhắn chóng cảm ơn người ta đi, nếu không có cậu thhắn niên này thì bây giờ bố đã chết rồi, vậy cũng giống như con mong muốn, có thể kế thừa gia sản đúng không?”.

Những lời nói như vậy khiến Mạnh Phi yên tâm, ít nhất là ông cụ là người hiểu chuyện, không trách mình, cảm ơn thì không cần, miễn là không gây ra chuyện lớn là được, trong khi hai bác sĩ bên cạnh cũng vậy, nghe ông cụ nói vậy thì thôi, nếu không chắc chắn sẽ ra mặt cho Mạnh Phi.

“Bố ơi, sao bố có thể nói về con như vậy, con cũng vì tốt cho bố thôi mà, sao gọi là vì tài sản của gia đình?”.

“Được rồi, con đừng giải thích những điều này nữa. Bố không muốn mất mặt theo con, nhhắn chóng xin lỗi cậu thanh niên đi, chuẩn bị thêm chút tiền nữa, con nghĩ mạng sống của bố đáng giá bao nhiêu thì con cho người ta bao nhiêu, con có nghe rõ hay không, hả?”.

Nói như vậy với người phụ nữ coi như là dằn mặt, hai bác sĩ cũng cảm thấy hả giận, nhưng Mạnh Phi không có ý định muốn được báo đáp, không sao thì không sao, còn lại thì không quan trọng.

Đúng lúc đó, người phụ nữ mập mạp liếc nhìn ông cụ, rất không tình nguyện rút ví ra, rút trong đó ra một thẻ ngân hàng, của Ngân hàng Xây dựng, nhưng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, rồi đưa cho Mạnh Phi: “Cầm đi, đây là của bố tao đưa cho mày, vừa nãy, thật, thật xin lỗi mày…”

Với câu nói này, dù nói miễn cưỡng nhưng Mạnh Phi cũng để ý, sau khi khẽ mỉm cười, hắn nói với ông cụ: “Chú ơi, không cần xin lỗi đâu, tất cả là hiểu lầm thôi. Bây giờ hiểu lầm đã được làm sáng tỏ nên cháu cũng không cần số tiền này đâu, hay là chú cứ cầm lại đi.”

Mạnh Phi vừa dứt lời, thấy người phụ nữ mập lập tức rút tay lại, nhưng ông cụ không đồng ý, sau khi lườm cô ta, ông cụ cười với phía Mạnh Phi: “Cậu thanh niên, cậu xứng đáng với điều này. Tôi có bệnh tim, hơn nữa rất nghiêm trọng, bây giờ có thể nhặt về một cái mạng, đây chính là công lao của cậu, tiền này cậu nhất định phải nhận lấy, nếu không thì tôi sẽ băn khoăn.”

“Đúng vậy, người ta đã nói vậy, anh cứ lấy đi.”

“Đúng, đây cũng là thiện chí của người ta, nhận đi”.

Tưởng Nhất Thiên ở bên cạnh, còn có người trợ thủ, bắt đầu khuyên nhủ nhưng Mạnh Phi vẫn không muốn, ai ngờ đúng lúc đó, người đàn ông lớn tuổi đó đã trực tiếp giật chiếc thẻ ngân hàng trên tay con gái rồi nhét vào tay Mạnh Phi.

“Cái này, chuyện này…”

Mạnh Phi không biết nói gì cho phải, luôn cho rằng nhận tiền là không đúng, hơn nữa, nghe lời ông cụ vừa nói, số tiền này có lẽ cũng khá nhiều.

“Được rồi, đừng thế này thế kia, cậu thhắn niên, hôm nay cậu đã cứu tôi, số tiền này nhất định phải nhận! Hơn nữa, nếu sau này cậu có việc gì, cứ đến tìm tôi, nếu tôi giúp được gì thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức!”

Ông cụ tinh thần tốt, sau khi nói chuyện một lát thì lại đầy sức, ngay sau đó, ông lại nhìn con gái, mặt trầm xuống: “Ở đây có bao nhiêu tiền, mật khẩu bao nhiêu, nói nhhắn cho người ta biết, cái khác đợi lúc sau bố nói chuyện với con!”.

“Một triệu, mật khẩu là 679685… Bố ơi, đây là một triệu đấy, cứ thế đưa cho người ta à? Con...”

“Con? Con gì con, lẽ nào trong mắt con mạng của bố còn không đáng một triệu sao? Nhhắn cút xuống xe cho bố, sau khi về nhà xem bố xử lý con như thế nào!”

“Giá trị, giá trị hơn thế nữa!”

“Lăn!”

Ông cụ gầm gừ một hồi, vẫn còn nóng nảy, người phụ nữ không nán lại nhiều, trên mặt đỏ tía tái, trực tiếp xuống xe, cũng không hỏi ông cụ có cần nhập viện hay không, hoặc là các chuyện cần phải chú ý, cứ như thế xuống xe.

Người phụ nữ mập mạp đi rồi, đường cũng thông, xe cấp cứu tiếp tục di chuyển, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã đến bệnh viện.